Thần Y Vương Phi Bị Vứt Bỏ

Chương 1243





Nàng không thể ngã xuống, Cẩm Lăng còn đang đợi nàng.

“Phượng Khương Trần, ngươi phải kiên cường, ngàn vạn lần không thể ngã xuống, người bên trong không nhất định là Cẩm Lăng, đi vào… đi vào đi…đi vào nhìn xem.

Nếu… nếu thật là Cẩm Lăng, vậy…… Vậy……” Phượng Khương Trần ở trong lòng không ngừng cổ vũ chính mình, nghĩ đến vế sau, nàng đã không dám suy nghĩ nữa.

Nếu người bên trong thật sự là Cẩm Lăng thì nàng phải làm sao bây giờ, nàng cái gì cũng không làm được, nàng cũng không phải là thần tiên mà có thể khởi tử hồi sinh, nàng cũng không thể nào đảo ngược thời gian.


Cẩm Lăng, không phải ngươi, nhất định không phải ngươi.

Phượng Khương Trần hít hít cái mũi, cắn môi, đem đôi mắt mở to đến hết cỡ để ngăn không cho nước mắt tiếp tục rớt nước mắt, nâng tay áo lau khô nước mắt trên mặt, Phượng Khương Trần tiến nhanh vào chỗ sâu nhất trong sơn động.

Bất luận kết quả là như thế nào, nàng đều phải đi vào nhìn xem một chút chứ cứ đứng ở chỗ này suy nghĩ lung tung cũng không được, chỉ cần chính mắt mình nhìn thấy sẽ có thể biết được có phải là Cẩm Lăng gặp chuyện hay không.

“A……”
Vừa bước chân vào trong sơn động, Phượng Khương Trần đã gập người lại, hét ra một tiếng kêu thảm thiết khi nhìn đến thảm trạng bên trong, âm thanh cực lớn mang theo nỗi bi thống vang vọng khắp sơn động.

Trong sơn động có năm sáu cổ thi thể nằm ngang dọc tứ tung trên nền đất, các cổ thi thể đều đã khô quắt, trong đó có cổ thi thể đã bốc mùi thối.

Nhưng đều quan trọng ở đây chính là……
Cẩm Lăng cũng nằm ở chỗ đó.

Vương Cẩm Lăng nằm tận ở trong cùng, không nhúc nhích, cẩm y trên người rách nát, nhưng dù vậy hắn vẫn như cũ là người nổi bật nhất khiến người chú ý, Phượng Khương Trần chỉ cần liếc mắt một cái liền thấy được hắn.


“Cẩm Lăng, sẽ không, sẽ không, không phải là……” Phượng Khương Trần nghiêng ngả lảo đảo đi vào bên trong, khi nỗi bi thương đã tới cực hạn, nàng vượt qua cả giới hạn của việc mất tiếng, không màng sẽ xé rách cổ họng, hét lên thất thanh.

“Cẩm Lăng, Cẩm Lăng, ngươi sẽ không có việc gì, ngươi sẽ không có việc gì.


“Cẩm Lăng, ngươi chờ ta, chờ ta, ta liền tới cứu ngươi.


“Cẩm Lăng, ngàn vạn lần phải chờ ta, ngàn vạn lần chờ ta, ta ở đây, ta đã tới rồi đây……”
Uỳnh…… Chân Phượng Khương Trần mềm nhũn, dẫm phải cánh tay của một bộ thi thể nằm đó liền té ngã.

Vừa cúi đầu nhìn thấy cánh tay kia, trên đó có một miệng vết thương máu chảy đầm đìa, nhìn qua hình dạng miệng vết thương giống như là bị một vật sắc bén cắt xuống, dựa vào màu máu có thể là đã qua hai ngày, Phượng Khương Trần cũng không có tâm trạng mà suy nghĩ nhiều đến nó liền vội vàng bò qua chỗ Vương Cẩm Lăng.

“Cẩm Lăng, ngươi đừng làm ta sợ, ngươi đã hứa với ta sẽ bình an trở về, ngươi không thể không giữ lời hứa ngươi không thể thất tín.


” Phượng Khương Trần trong mắt tràn ngập nước mắt làm như thế nào cũng không ngăn lại được.

Nàng không thích khóc, vẫn luôn cho rằng nó là hành vi của kẻ yếu, nhưng khi nỗi đau tới cực điểm, bi thương đến tận cùng thì rốt cuộc cũng không có cách nào ngăn cản được nước mắt rơi.

Chỉ có khóc ra mới có thể phát tiết được tất cả cảm giác khủng hoảng cùng bất an ở trong lòng.

Cẩm Lăng, thực xin lỗi, thực xin lỗi, nếu ta đến sớm một chút, nếu ta có thể tìm ra ngươi sớm hơn một chút, có lẽ ngươi sẽ không có việc gì.

Nếu, nếu……
Ta thật sự ghét phải tự nói với chính mình những lời nếu như như thế này, nhưng mà giờ khắc này ta thật sự hối hận.





Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.