Thần Y Vương Phi Bị Vứt Bỏ

Chương 1244





Vương Cẩm Lăng là người bạn đầu tiên mà nàng biết khi vừa tới thế giới này, cũng là người bạn tri kỷ duy nhất của nàng, vì vậy nàng không thể nào tiếp thu được việc Vương Cẩm Lăng đã chết, càng không thể chấp nhận hắn lại chết như thế này, bỏ mình ở nơi hoang vu này.

Vương Cẩm Lăng, Vương đại công tử vang danh khắp thiên hạ tuyệt đối không thể chết một cách uất ức như vậy, không thể phơi xác ở một sơn động không ai biết đến.

Đại công tử đệ nhất thiên hạ, cho dù chết cũng phải chết có ý nghĩa, chết cũng phải phong hoa tuyệt đại, chết cũng phải để mọi người mãi mãi vẫn không quên được hắn.


Vương Cẩm Lăng, tuyệt không thể chết ở chỗ này! Tuyệt không thể chết ở chỗ này!
Nàng không cho phép, nàng không cho phép!
Càng không cho phép bản thân nói Cẩm Lăng đã chết, còn chưa đụng đến thân thể của Cẩm Lăng, chưa xác định được hơi thở cuối cùng của hắn, nàng tuyệt đối không cho phép ai nói Cẩm Lăng đã chết.

Phượng Khương Trần hít vào một hơi thật sâu, lần nữa đưa tay lên lau khô nước mắt trên mặt, đôi mắt đã được gột rửa qua bởi nước mắt dị thường sáng ngời, trong mắt nàng đã không còn bi thương cùng thống khổ, chỉ có kiên định cùng bất khuất.

Nàng là bác sĩ, nàng không thể chỉ dùng đến đôi mắt để nhìn hết thảy mọi thứ rồi đưa ra kết luận vội vàng về sống chết của một người được, đều này quá không khoa học.

Cẩm Lăng chưa chắc sẽ chết không phải sao? Toàn bộ hộ vệ đều bảo vệ hắn như vậy thì làm sao có thể chết được, miệng vết thương trên tay thi thể nàng vừa mới dẫm lên kia, vết thương đó giống như là chính hắn tự tay cắt ra, nếu nàng đón không sai thì người nọ hẳn là tự cắt thịt mình cho Cẩm Lăng lót bụng chống đói.

Đừng cảm thấy ghê tởm, tại thời điểm đói tới sắp chết đừng nói là thịt người, ngay cả thịt của bản thân mình nàng cũng có thể nuốt xuống.

Nói như vậy, Cẩm Lăng có thể còn sống!

Phượng Khương Trần đứng lên, nhắm mắt lại, hít vào thở ra……
Lại lần nữa mở mắt, nàng đã đem cảm xúc của chính mình khống chế tốt, vượt qua thi thể dưới chân, Phượng Khương Trần đi đến bên người Vương Cẩm Lăng, ngồi xổm xuống bên cạnh hắn.

Bây giờ đến gần nàng mới phát hiện Vương Cẩm Lăng so với trong tưởng tượng của nàng còn thảm hơn, trên dưới toàn thân Cẩm Lăng đã gầy đến mức không tới một hai lạng thịt, nhìn qua so với dân chạy nạn ở Châu Phi còn thảm hơn, nhưng mà cho dù ở trong tình trạng này thì trên mặt hắn vẫn như cũ mang theo nụ cười nhẹ nhàng.

Một người nam nhân đã đem các cụm từ vân đạm phong khinh cùng với quân tử chi phong khắc sâu vào trong xương cốt, thì cho dù khổ sở đến cực điểm hay phải đối mặt với tử vong, hắn vẫn như cũ thong dong ưu nhã, toát ra phong thái ngút trời.

Phượng Khương Trần không tự chủ được mà trên mặt cũng treo lên một mạt ý cười.

Cẩm Lăng, ta tin tưởng ngươi vì vậy ngươi cũng nên tin tưởng ta!
Phượng Khương Trần hít vào một hơi thật sâu, thả lỏng đôi bàn tay đang nắm chặt của mình, nhẹ nhàng đem tay đặt lên người Vương Cẩm Lăng, từ từ ghé tai vào trên ngực hắn, nghiêng tai lắng nghe……
“Ấm áp, thật ấm áp, còn có tiếng tim đập, thật tốt quá, thật tốt quá, Cẩm Lăng còn có thể cứu được, vẫn có thể cứu chữa.



Phượng Khương Trần cao hứng tới cười to, nước mắt đều rơi xuống.

Khi nàng đang rơi vào cực hạn của tuyệt vọng thì trời cao lại ban cho nàng một niềm vui quá lớn, Phượng Khương Trần gắt gao nắm chặt lấy tay Vương Cẩm Lăng.

“Cẩm Lăng, ta biết, ta biết ngươi sẽ chờ ta.

” Giờ khắc này, trong lòng nàng mừng như điên niềm vui sướng không có bất kỳ ngôn ngữ nào có thể biểu đạt được, nàng chưa bao giờ giống như bây giờ cảm thấy may mắn vì trước đây mình đã học y, dựa vào một thân kiến thức ý học của mình có thể nắm chắc cứu đượcVương Cẩm Lăng.





Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.