Nhưng ai biết được, nàng đã ở một mình quá lâu, cô đơn cũng quá lâu khiến nàng sợ hãi, sợ không muốn ngồi một mình trong nhà, mỗi lần về đến nơi đều cảm thấy lạnh lẽo, trừ bỏ bốn bức tường lạnh băng đều không có gì cả.
Nằm mơ nàng cũng hy vọng có một người mẹ có thể nghĩ cho mình và một người cha nghiêm khắc, cho dù sự kỳ vọng của họ có mâu thuẫn với yêu thích của bản thân nàng vẫn cảm thấy hạnh phúc, ít nhất có người thân ở bên cạnh, để nàng không phải cô đơn nữa.
Giờ đây trừ những người thân đã khuất ra nàng có mọi thứ mà mình mơ ước, có gia đình, người yêu, bằng hữu và động lực để sống.
Chỉ cần trở về, nàng sẽ có nhà, có thể chuyển về Phượng phủ, vẫn còn Cửu Hoàng Thúc và Lam Cửu Khánh đang đợi nàng về, phía sau còn có trách nhiệm phải đưa Vương Cẩm Lăng bình an trở về.
Với nỗi ám ảnh không thể từ bỏ này, với khát vọng về cuộc sống tương lai tốt đẹp trong lòng, Phượng Khương Trần mang theo Vương Cẩm Lăng trên lưng cuối cùng đã leo lên được đỉnh núi.
“Chúng ta ra ngoài rồi.” Sau khi đặt Vương Cẩm Lăng xuống, chân của Phượng Khương Trần cũng mềm nhũn ngã trên mặt đất.
Cả người như mới từ trong nước bơi lên, toàn thân ướt đẫm mồ hôi, một mái tóc dài dính vào trên má, mồ hôi theo khuôn mặt xinh đẹp của nàng từng giọt từng giọt rơi vào bụi cỏ, biến mất … “Chúng ta ra ngoài rồi.” chỉ là khoảng cách mấy trăm mét, nhưng đối với bọn họ mà nói lại giống như xa ngàn dặm, Vương Cẩm Lăng biết rõ để mang theo hắn ra khỏi khe núi này Phượng Khương Trần có bao nhiêu khó khăn vất vả, một việc mà bất cứ nữ tử bình thường nào cũng bó tay chịu thua thế nhưng nàng vẫn làm được, lại làm rất tốt.
Không có khăn tay, Vương Cẩm Lăng giơ tay lên muốn dùng tay áo của mình lau mồ hôi trên mặt nàng, Phượng Khương Trần từ chối bằng một nụ cười nhẹ: “Không cần đâu, làm bẩn quần áo của huynh bây giờ.”
Nói xong liền lau lung tung mấy cái trên mặt coi như xong, trên tay áo dính đầy bụi đất, khuôn mặt bị nàng chà lau vài cái giống như một chú mèo nhỏ, mặt mũi lấm lem bẩn thỉu.
Vương Cẩm Lăng không nhắc nhở, mỉm cười thu tay về, thấy Phượng Khương Trần như chó con há miệng thở dốc bèn hỏi: “Có muốn uống nước không.”
“Hiện tại không được, chờ một lúc cho cái nóng trong người tan bớt mới được uống.” Phượng Khương Trần thở hổn hển, nghỉ ngơi một khắc sau liền lấy nước muối đã chuẩn bị trước ra uống.
“Được rồi, chúng ta có thể đi tiếp.” Phượng Khương Trần ngồi dậy, đem tóc ướt dính trên cổ lấy ra, sau đó thu lại sợi dây cột ở bên hông khe núi lại, ngồi xổm nửa người trước mặt Vương Cẩm Lăng ra hiệu cho hắn nằm sấp trên lưng mình.
Vương Cẩm Lăng lắc đầu cười khổ, ngoan ngoãn nằm ở phía sau lưng Phượng Khương Trần, môi hắn rơi trên mái tóc dài của nàng, trong khoang mũi quanh quẩn mùi mô hôi quen thuộc.
Vương Cẩm Lăng không thích mùi mồ hôi của người khác, nó khiến hắn cảm thấy bẩn thỉu, nhưng bây giờ ngửi thấy mùi của Phượng Khương Trần lại khiến hắn có cảm giác yên tâm.
Mang theo Vương Cẩm Lăng trên lưng, cơ thể nàng không tránh khỏi bị chút ảnh hưởng, bên trong đùi và lòng bàn chân vết thương vừa mới bình phục lại có dấu hiệu nứt ra, Phượng Khương Trần nở một nụ cười khổ, che đi vẻ đau đớn trên nét mặt.
Năm ngày qua, nàng vẫn luôn gạt Cẩm Lăng không cho hắn biết mình bị thương, tránh cho huynh ấy không ngừng trách bản thân mình bất lực, thật không có đạo lý gì đến bây giờ lại để huynh ấy phát hiện ra được, cõng theo Vương Cẩm Lăng, Phượng Khương Trần cũng không giảm tốc độ kiên trì đi về phía trước.
Một ngày trôi qua cả hai đã đến được lối ra của khe núi, có thể đi ra ngoài trước khi trời tối, lại đi bộ thêm hai ngày nữa là có thể tìm được thôn trang, lúc ấy chỉ cần bỏ tiền mướn một chiếc xe là ổn rồi.
“Có vẻ như người của Cung Huyền Tiêu không có ở đây.” Phượng Khương Trần và Vương Cẩm Lăng an tâm dừng lại ăn một chút đồ ăn, sau đó lại lên đường.
Bọn họ nhất định phải ra ngoài trước khi trời tối.
Nếu cứ trần trừ trong này, đợi đến lúc đêm tối mà gặp người của Cung Huyền Tiêu thì càng rắc rối hơn.
“Hy vọng vậy.” Vương Cẩm Lăng không trông mong vào việc này lắm, hắn rất rõ ràng nữ nhân tên Huyên Phi kia hống hách và bá đạo như thế nào, hành vi quái đản không thể dùng suy nghĩ của người bình thường mà phỏng đoán hành động của nàng ta được.
Có lẽ vào lúc này, nàng ta đang ở trong bóng tối nhìn chằm chằm vào hai người bọn họ, chờ khi cả hai mệt mỏi sẽ ra đòn chí mạng.