Về việc Huyên Phi biến thái như thế nào, Phù Lâm bây giờ đã có kinh nghiệm sâu sắc, bị Huyên Phi và đồng bọn truy đuổi, cả một ngày một đêm không có chợp mắt, nếu cứ tiếp tục như vậy chắc là kiệt sức mà chết, cuối cùng nhìn thấy cách đó không xa có một thông đạo ra ngoài, Phù Lâm như kẻ lạc trong đêm tối thấy ánh rạng đông, ngập tràn hy vọng.
Chỉ cần ra khỏi khe núi, đám người này sẽ không bao giờ đuổi theo hắn nữa, mà hắn cũng đã quen đường bên ngoài vách núi này, không không đến nỗi bị người đùa nghịch xoay vòng quanh như bây giờ.
Phù Lâm đề khí, ra sức liều mạng hướng khe núi mà chạy, sau lưng, Huyên Phi kiêu ngạo ra lệnh: “Bắt lấy người nam nhân đó, tuyệt không cho phép hắn ta ra ngoài.
Ta sẽ đem hắn ta tháo ra thành tám mảnh, ném xuống cho Đại công tử xem, ta cũng không tin trái tim của huynh ấy là băng huyết vô tình đấy, hừ …”
“Vâng, Đại tiểu thư.
”
Các cao thủ của Cung Huyền Tiêu mới không thèm quan tâm đến sự sống chết của Phù Lâm, chỉ cần đại tiểu thư của bọn họ vui vẻ là được, thế nên tên nam nhân đang chạy phía trước kia đành nhận mệnh mình xui xẻo thôi.
Trời ạ!
Phù Lâm thực sự muốn khóc, tại sao hai khuôn mặt giống nhau như đúc nhưng lại cư xử hoàn toàn khác nhau?
Phượng Khương Trần hào phóng tự nhiên, làm người tuy lạnh lùng một chút nhưng nàng rất biết lễ độ, hiểu lý lẽ, mà nữ nhân trước mặt này, khuôn mặt giống hệt Phượng Khương Trần cách cư xử và tính cách lại khác nhau hoàn toàn.
Phù Lâm cảm thấy điều cuối cùng hắn ta thấy hối hận nhất trong cuộc đời này là gặp phải Phượng Khương Trần, nếu không gặp nàng thì hắn ta sao phải xui xẻo thế này.
“Phượng Khương Trần?” Ngay khi Phù Lâm vừa ngẩng đầu lên, hắn ta liền nhìn thấy một nữ tử bận trang phục kỳ lạ đang chạy về phía trước, trên lưng còn cõng theo một người, không cần phải nghĩ cũng biết người đến là ai.
Chết tiệt, người vì sao không chậm một chút hãy đến đây hả?
Phượng Khương Trần hận không thể khâu miệng của Phù Lâm lại.
Bởi vì hắn vừa gọi, tung tích của nàng và Vương Cẩm Lăng cũng bị bại lộ theo…
“Là đại công tử, nhanh lên, đuổi theo, đừng để bọn họ chạy mất, hừ…… Tiểu tử, dám nói dối ta, ta chỉ hỏi ngươi có biết đại công tử không lại dám nói không biết, không biết ngươi thì tại sao đại công tử lại chạy đến đây vào lúc này.
” Huyên Phi vội vàng tiến lên, vừa nhìn người đang được cõng trên lưng đã biết đó chính là Vương Cẩm Lăng, vẻ mặt dương dương tự đắc.
Không sợ đối thủ mạnh như hổ, chỉ sợ đồng đội ngu như heo.
Phượng Khương Trần và Vương Cẩm Lăng đã phát hiện ra nhóm của Phù Lâm từ lâu, nếu không nàng sẽ không mang theo Vương Cẩm Lăng căng chân chạy như điên thế này, kết quả giờ thì hay rồi …
Người trong Cung Huyền Tiêu không phát hiện ra bọn họ mà để Phù Lâm tìm thấy, ừ thì nhìn thấy cũng coi như xong đi đằng này lại lớn tiếng la hét hại hai người tung tích bị bại lộ theo.
Nếu không phải nhìn thấy Phù Lâm cũng đang bị người của Cung Huyền Tiêu đuổi giết, Phượng Khương Trần sẽ nghi ngờ Phù Lâm là một con heo trong lớp da chó sói, bản thân hắn chính là một thành viên của Cung Huyền Tiêu, thời khắc quan trọng còn không quên cắn ngược lại nàng một miếng.
Trên lưng mang theo một người, Phượng Khương Trần dù chạy nhanh đến đâu đi nữa cũng không bằng đối thủ, chỉ sau một trăm bước nàng đã bị đối thủ vượt mặt.
“Phượng Khương Trần, đây là ngoài ý muốn.
” Phù Lâm cũng bị vây quanh, quần áo của y bị hư hại một chút, trên người có vài vết thương, nhưng tinh thần vẫn rất tốt, xem ra không có vấn đề gì lớn.
Không thể đánh lại, y có thể cong chân bỏ chạy.
“Thật là làm cho người khác ngoài ý muốn chán ghét, Phù Lâm, giúp ta mang Cẩm Lăng theo.
Khi ta nói là chạy, cứ mặc kệ ta, lao thật nhanh ra ngoài.
” Phượng Khương Trần ra hiệu cho y tiếp nhận người.