Thần Y Vương Phi Bị Vứt Bỏ

Chương 1264





Đúng là không đánh đã khai.

Cửu Hoàng Thúc trong lòng biết rõ nhưng không nói gì, đứng trước mặt Huyên Phi, nhìn nàng ta chăm chú, trong mắt lóe lên một tia kinh thường cùng chán ghét, nghe nói nữ nhân này lớn lên trông rất giống với Phượng Khương Trần.

Hắn nhấc chân … mũi giày để dưới cằm Huyên Phi, ép nàng ta ngẩng đầu nhìn lên, Huyên Phi cực kỳ xấu hổ và giận dữ, bàn tay không bị thương ra sức nắm chặt thành quyền, nhưng lại không tự chủ được bất giác ngẩng đầu cùng Cửu Hoàng Thúc đối mặt nhìn nhau.


Quả nhiên lớn lên rất giống, điều này khiến người khác thấy rất khó chịu, không yêu thích nỗi.

Đối diện với ánh mắt lạnh lùng như băng sương của Cửu Hoàng Thúc, Huyên Phi không nổi điên được nữa, ánh mắt né tránh, không dám nhìn thẳng vào hắn, run rẩy hỏi: “Ngươi, ngươi là kẻ nào? Có biết ta là ai không? Ta chính là đại tiểu thư của Cung Huyền Tiêu, ngươi …
Không thể làm ta bị tổn thương được.


Đánh người lương thiện sợ hãi kẻ ác chính là loại người như Huyên Phi này, Cửu Hoàng Thúc tuấn mỹ vô song, cao quý uy nghiêm, nhưng toàn thân lại toát ra khí chất nguy hiểm, bị hắn nhìn giống như bị tử thần nhìn chằm chằm vậy, Cửu Hoàng Thúc mặc dù có dung mạo khuynh đảo thế nhân thì Huyên Phi cũng không dám có nữa phần tâm lý nhìn trộm.

Bởi vì ở trước mặt người nam nhân này rất đáng sợ.

“Cung Huyền Tiêu?” Cửu Hoàng Thúc bạc môi khẽ mở, tựa hồ chưa từng nghe qua cái tên này.

“Đúng vậy, Cung Huyền Tiêu, đệ nhất môn phái trên giang hồ hiện nay.


” Huyên Phi thật sự cho rằng Cửu Hoàng Thúc không biết, liền nhanh chóng giới thiệu, mà hắn cũng rất phối hợp không có cắt ngang lời nói của nàng ta, bởi vì khi Huyên Phí nói chuyện máu từ vết thương không ngừng chảy ra nhanh hơn, hơn nữa hắn cũng không vội vàng, Phượng Khương Trần tự ý rời khỏi kinh thành khi không được phép, vì vậy phải bị chút trừng phạt, cho nàng về sau nhớ lâu một chút.

Đợi Huyên Phi nói xong, Cửu Hoàng Thúc rất nể tình gật đầu: “Chuyện này bổn vương đã biết.


Đem dời chân đi, lấy ra một tấm khăn sạch, thái giám phía sau lập tức tiến lên, cầm lấy khăn tay quỳ xuống dưới chân Cửu Hoàng Thúc, thay hắn chà lau sạch sẽ phía trên mũi giày, chỗ đã tiếp xúc với cằm của Huyên Phi, sau đó đem tấm khăn tay vừa dùng qua ném sang một bên, cung kính lùi ra sau.

Cao thủ!
Phượng Khương Trần vẻ mặt bội phục, lặng lẽ giơ ngón tay cái lên, tên Cửu Hoàng Thúc này làm nhục người ta, có thể khiến họ cả đời không ngóc đầu lên được.

Oanh … Huyên Phi mặt lập tức đỏ bừng, vẻ mặt xấu hổ và giận dữ, căm hận nhìn Cửu Hoàng Thúc, nhưng bắt gặp ánh mắt lạnh lùng của hắn nhìn lại, nàng ta vội vàng cúi đầu xuống, nước mắt lần nữa tuôn ra.

Khuất nhục, cảm giác nhục nhã mạnh mẽ khiến nàng ta muốn giết chết người nam nhân trước mặt mình ngay lập tức Từ trước đến nay chưa có ai dám đối xử với nàng ta như vậy, nàng ta là đại tiểu thư của Cung Huyền Tiêu được cưng chiều hơn cả công chúa trong cung, cho tới bây giờ chỉ có nàng ta làm cho người khác không thoải mái, lúc nào đến phiên kẻ khác làm nàng ta khó chịu đâu.


Ô ô ô … Huyên Phi bắt đầu thấp giọng nức nở, vết thương trên người càng lúc càng đau khiến nàng ta thấy mình phải chịu quá nhiều uất ức.

Ba mươi sáu Thiên Cương cũng bị cảnh này chọc tức, từng người một hai mắt đỏ hoe, trán nổi gân xanh, nhưng vì có cung thủ nhìn chằm chằm nên không dám nhúc nhích.

Cửu Hoàng Thúc hồn nhiên không thèm để ý đến, thật ra không phải hắn cố ý làm cho Huyên Phi xấu hổ, chẳng qua từ xưa đến nay hắn luôn luôn không thích cùng người khác động chạm, nếu không phải nghe nói Huyên Phi và Phượng Khương Trần lớn lên rất giống nhau, hắn sẽ không tò mò đến gần nhìn xem và đụng vào người nàng ta.

Ánh mắt của hắn bắn ra hàn quang quét về phía ba mươi sáu Thiên Cương, Cửu Hoàng Thúc vung tay lên, thái giám phía sau lập tức mở miệng: “Toàn bộ những người ở đây đều bắt hết lại, kẻ nào cãi lệnh giết chết không tha.





Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.