Thần Y Vương Phi Bị Vứt Bỏ

Chương 1267





Quả nhiên, dù là nữ nhi hay con trai đều có thể sống trong giàu có nhưng không được quá nuông chiều, nếu không thì ai cũng đều uổng công nuôi dưỡng, nhìn thấy Huyên Phi có khuôn mặt giống với mình, nhưng nước mắt, nước mũi tùm lum, Phượng Khương Trần không sao nói hết được nỗi ghê tởm.

Nhìn thấy thật sự không thoải mái cho lắm.

May mà không chỉ một mình nàng thấy bực, Cửu Hoàng thúc cũng thấy khó chịu khi thấy Huyên Phi có gương mặt giống với Phượng Khương Trần.

Phượng Khương Trần là độc nhất vô nhị, vậy nên… “Bổn vương rất ghét ngươi sống nhờ vào khuôn mặt này, đừng để bổn vương nhìn thấy khuôn mặt này của ngươi nữa.


” Xoẹt… Cửu Hoàng thúc quất chiếc roi trong tay trúng ngay chính giữa khuôn mặt của Huyên Phi, để lại trên đôi má của Huyên Phi một vết sẹo kéo dài từ trái sang phải và không bao giờ xóa được.

Hủy hoại rồi.

Khuôn mặt của Huyên Phi đầy máu, không còn nhìn thấy bộ dạng ban đầu nữa.

A!… Huyên Phi nhắm mắt lại, đau đớn hét lên, giọng nói the thé chói tai, đến nỗi chim bay ngoài trăm dặm cũng kinh hãi.

Thật tàn nhẫn.

Phượng Khương Trần không kìm được sờ vào khuôn mặt của mình, tuy nàng không thích khuôn mặt của Huyên Phi, nhưng cũng không muốn hủy hoại Huyên Phi, chủ yếu là nàng không ra tay được.

Nàng có thể chắc chắn là Huyên Phi có liên quan gì đó đến nàng.

“Giải quyết nàng ta.


” Cửu Hoàng thúc cầm chiếc khăn lau tay xong rồi thả ra, chiếc khăn bay lên, hắn quay người và đi phía ngoài hẻm núi, không nhìn Huyên Phi thêm lần nào nữa.

Không có khuôn mặt giống như Phượng Khương Trần, Huyên Phi không có giá trị đáng để hắn nhìn.

Đi được khoảng mười bước, nhận ra Phượng Khương Trần vẫn chưa đuổi theo, Cửu Hoàng thúc dừng lại: “Còn ngây người ra đó làm gì, đi thôi.

” Ồ!… Phượng Khương Trần trả lời, nàng cũng bỏ mặc Huyên Phi, quay lưng đi theo sau Cửu Hoàng thúc, chỉ là hành động này của nàng đã khiến cho vết thương sau lưng bắt đầu thấy đau…
“Roẹt…” Phượng Khương Trần ra sức ấp úng một tiếng, bước chân hơi ngập ngừng, muốn mở miệng kêu Cửu Hoàng thúc đợi nàng một chút, nhưng cuối cùng không nói ra, nghiến răng chuẩn bị đi theo sau.

Thân hình Cửu Hoàng thúc hơi chậm lại, tuy không quay đầu nhưng có thể tưởng tượng ra được dáng vẻ lúc này của Phượng Khương Trần, không để lại dấu vết mà chậm tốc độ lại, đợi Phượng Khương Trần đuổi theo.

Cuối cùng hắn không có cách nào cứng lòng với Phượng Khương Trần, Phượng Khương Trần là số kiếp của hắn.

Cửu Hoàng thúc bất đắc dĩ thở dài, suy nghĩ có nên ra lệnh khiêng một chiếc kiệu cho Phượng Khương Trần ngồi hay không, để tránh cho vết thương nàng đau.

Ý nghĩ này vừa mới thoáng qua thì nghe thấy một âm thanh xé gió vang lên sau lưng, ngay sau đó là một luồng sát khí mạnh mẽ kéo đến…
Không ổn, có biến!

Không có thời gian suy nghĩ nhiều, Cửu Hoàng thúc nhanh chóng xoay người, đưa tay ôm Phượng Khương Trần vào lòng: “Cẩn thận.


“Đùng” tiếng xé gió vang lên, chỉ nhìn thấy một chiếc lá cây màu xanh từ giữa không trung bay qua, bay cực nhanh đến binh sĩ trước mặt Huyên Phi.

Soạt… Lá cây tươi non cắm vào cổ người binh sĩ kia, máu theo vết thương chảy ra ngoài, hai mắt binh sĩ mở cực lớn, dường như không dám tin rằng mình chết dưới một chiếc lá cây.

“Bịch” một tiếng, đao trên tay rơi xuống, người cũng ngã nhào về phía Huyên Phi.

Nếu như là bình thường Huyên Phi nhất định sẽ sợ đến mức kêu oa oa, nhưng lúc này nàng ta đã sợ choáng váng rồi, ngơ ngác không có phản ứng.





Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.