Thần Y Vương Phi Bị Vứt Bỏ

Chương 1276





Vết thương của nàng!
A! Không kịp rồi, Cửu Hoàng thúc đã ra tay rồi, vạch quần áo nàng ra xem, nàng vốn mặc ít nên đã tạo điều kiện cho Cửu Hoàng thúc mở ra, Phượng Khương Trần muốn ngăn hắn lại nhưng lại không có khả năng này.

Đừng!
Phượng Khương Trần không dám tưởng tượng, khi Cửu Hoàng thúc nhìn thấy vết thương trên người nàng thì gương mặt sẽ đen đến thế nào, hai tay đà điểu ôm lấy mặt giả vờ như mình không nhìn thấy gì cả.


“Phượng Khương Trần, nói cho bản vương biết rốt cuộc đây là có chuyện gì hả?”
Quả nhiên, Cửu Hoàng thúc nhìn thấy hai chân máu thịt lẫn lộn của Phượng Khương Trần thì không chỉ sắc mặt tối sầm mà giọng nói cũng trở nên lạnh lùng chưa từng có, sức lực ôm Phượng Khương Trần cũng mạnh hơn, đến tận khi Phượng Khương Trần kêu đau thì Cửu Hoàng thúc mới phản ứng lại, vội lới lỏng tay ra.

“Phượng Khương Trần, nói cho bản vương biết rốt cuộc đây là có chuyện gì hả?” Thấy Phượng Khương Trần không trả lời, Cửu Hoàng thúc lại hỏi lại, lần này càng nghiêm khắc hơn, tỏ rõ cho Phượng Khương Trần biết đừng nghĩ đến lừa dối hắn.

Phượng Khương Trần khóc không ra nước mắt, dần bỏ tay ra, xuyên qua kẽ ngón tay có thể nhìn thấy gương mặt đen như diêm vương của Cửu Hoàng thúc, nàng không nhịn được mà rùng mình, ánh mắt rời đi, lập tức giả vờ yếu đuối: “Vết thương của ta đau quá, Cửu Hoàng thúc.

” Chữ “thúc” cuối cùng không chỉ đọc thành thanh thứ ba mà còn kéo dài ra, rõ ràng là muốn làm nũng.

Nếu như là bình thường thì Cửu Hoàng thúc sẽ vì Phượng Khương Trần ra vẻ yếu đuối mà mắt nhắm mắt mở bỏ qua nhưng hôm nay thì không được.


“Phượng Khương Trần, nói cho nàng biết, hôm nay đừng nói là Cửu Hoàng thúc, có gọi Thập Hoàng Thúc cũng vô dụng, vết thương này của nàng là như thế nào hả?”
Cửu Hoàng thúc thật sự muốn đánh cho Phượng Khương Trần một trận vì nàng không chịu ngoan ngoãn nhưng nhìn mãi vẫn không tìm ra chỗ nào để ra tay, đánh đau Phượng Khương Trần thì hắn cũng đau theo.

Trong ấn tượng của hắn, đôi chân vốn thon dài trắng muốt lúc này lại đầy máu và mủ, tuy không đáng sợ như vết thuơng trên lưng nhưng vết thương ở chân này nhìn có vẻ còn nghiêm trọng hơn, nhìn như bị bỏng dầu vậy, hắn nhìn mà thấy đau lòng.

“Hu hu” Phượng Khương Trần cố ra vẻ đáng thương nức nở, mười ngón tay thon dài kéo lấy cổ áo của Cửu Hoàng thúc, nói với vẻ đáng thương: “Xử lý vết thương quan trọng hơn, Cửu Hoàng thúc, ngươi giúp ta bôi thuốc được không, Cửu Hoàng thúc, ta thật sự rất đau, ta không có lừa ngươi.


“Không lừa bản vương sao? Cũng chờ nhiều ngày như vậy rồi, không thiếu mấy khắc này, hơn nữa với sức lực này của nàng thì có muốn làm mệt chết bản vương còn được nữa là, thật sự đau như nàng nói sao?” Cửu Hoàng thúc không phải là không thương Phượng Khương Trần mà là người phụ nữ Phượng Khương Trần này nếu ba ngày không dạy bảo nàng thì nàng sẽ dỡ cả nóc nhà ấy chứ.


Kéo vạt áo hắn, hắn coi là đang dỗ dành; Kéo tay áo hắn, hắn coi là tình thú; Nhưng bây giờ kéo cổ áo hắn là muốn làm gì chứ? Định giết chồng sao?
Ấy… Phượng Khương Trần bị Cửu Hoàng thúc làm cho bị nghẹn, nàng rõ ràng là đang dỗ dành Cửu Hoàng thúc sao lại biến thành muốn giết hắn rồi, Phượng Khương Trần vội vàng buông tay ra, quả nhiên chỗ cổ áo của Cửu Hoàng thúc đầy nếp nhăn, xem ra vừa rồi nàng đúng là đã không cẩn thận dùng hơi nhiều sức rồi.

“Đây là ngoài ý muốn thôi mà.

” Phượng Khương Trần nịnh nọt, tay trái quàng lên cổ Cửu Hoàng thúc để mình không bị rơi xuống, tay phải nịnh nọt giúp Cửu Hoàng thúc vuốt lại nếp nhăn.





Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.