Thần Y Vương Phi Bị Vứt Bỏ

Chương 1280





Sau đó, nhà họ Lam liên thủ với Phượng Ly vương đuổi tộc Phù Thị tới một hòn đảo biệt lập ở hải ngoại, đối với bên ngoài nói là tặng đảo tiên cho tộc Phù Thị.
Vì không muốn người ngoài quấy rầy người tộc Phù Thị nên khi người tộc Phù Thị lên trên đảo, hòn đảo này liền biến mất khỏi bản đồ đại lục Cửu Châu.

Tất cả những thứ thuộc về nhà họ Phù hay hiểu biết của bọn họ phương pháp tu tiên đã sớm bị lãng quên.

Đương nhiên, cho dù có khí thế lớn hay đường hoàng bao nhiêu cũng không thay đổi được thất bại của tộc Phù Thị trong cuộc tranh đấu quyền lực mà bị trục xuất khỏi đại lục Cửu Châu.
Tất nhiên chuyện này cũng làm thay đổi kết cấu quyền lực trong vương triều trước, Phượng Ly vương không bị miếu Thần chống đối nên quyền lực của Phượng Ly vương càng ngày càng lớn, lớn đến mức đế vương cũng không áp chế nổi, làm nảy sinh kẽ hở trong lòng đế vương.
Nếu không phải như vậy thì nhà họ Lam và Phượng Ly tộc cũng không ầm ĩ nhanh như vậy, ầm ĩ tới mức thảm kịch sau đó đã xảy ra.
Không ngờ Phù Lâm, Lam Thị, Phượng Ly và Phù Thị lại gặp nhau, thật trùng hợp, đúng là oan gia ngõ hẹp.
Trong ánh mắt của Cửu Hoàng thúc lóe lên một nụ cười khó hiểu, tộc Phù Thị lựa chọn xuất hiện tại đại lục Cửu Châu ngay lúc này, đúng là có mắt nhìn.

Mảnh đất đại lục ngày càng náo nhiệt, hắn chưa từng nghĩ rằng Phù Lâm xuất hiện chỉ là trùng hợp, trên đời này làm gì có sự trùng hợp đến mức Phù Lâm đã kết giao với Phượng Khương Trần trong nháy mắt.
Nhưng đúng vào lúc này Phượng Khương Trần nói nàng đã nhìn thấy tình cảnh bi thảm của Vương Cẩm Lăng tại sơn cốc, đôi mắt của Phượng Khương Trần đỏ hoe khi nghĩ đến thảm cảnh lúc đó của Vương Cẩm Lăng, trong lòng càng tự trách mình hơn, Phượng Khương Trần luôn cho rằng mình đã đến muộn nên Vương Cẩm Lăng mới chịu nhiều cực khổ.


Cửu Hoàng thúc nhìn thấy vậy, hắn vội rút lại những suy nghĩ của mình và cắt ngang lời nói của Phượng Khương Trần: “Nói như vậy, ngoại trừ ở thành Dịch Thủy, nàng không bị phục kích trên đường đi, vết thương ở chân của nàng cũng không liên quan gì đến người khác?”
Hắn không muốn Phượng Khương Trần đồng cảm với Vương Cẩm Lăng, Vương Cẩm Lăng đã đủ hạnh phúc lắm rồi, y còn muốn gì nữa? Bị Cửu Hoàng thúc ngắt lời, Phượng Khương Trần cũng không nghĩ nhiều, nàng gật đầu và trả lời câu hỏi của Cửu Hoàng thúc: “Ừm, vết thương ở chân là do cưỡi ngựa liên tiếp mấy ngày liền bị ngựa cọ sát, vả lại ta lo lắng cho sự an nguy của Cẩm Lăng nên gấp rút lên đường, không có thời gian và tinh thần để ý đến nó, kết quả là vết thương càng ngày càng nghiêm trọng, cuối cùng trở nên như vậy.

Cũng may là vết thương ngoài da, không có tổn thương đến xương cốt, chỉ cần nghỉ ngơi điều dưỡng khoảng khoảng mười ngày đến nửa tháng là lành lại, nhưng diện tích vết thương lớn có thể sẽ để lại sẹo.”
Con người một khi buông lơi sẽ nới lỏng cảnh giác, sau đó đi theo mạch suy nghĩ của người đặt câu hỏi, nếu là người khác dùng chiêu này với Phượng Khương Trần cũng vô ích, nhưng Cửu Hoàng thúc thì lại khác, Phượng Khương Trần rất dễ dàng lơ là trước mặt Cửu Hoàng thúc.
Trên người Cửu Hoàng thúc có một sức mạnh làm người khác thấy yên tâm, có hắn ở bên cạnh thì dù chuyện có lớn đến thế nào, Phượng Khương Trần cũng không thấy sợ.
“Ngoại trừ vết thương ở chân, còn chỗ nào bị thương không?” Cửu Hoàng thúc tiếp tục nhỏ nhẹ dịu dàng hỏi Phượng Khương Trần, động tác tay ngày càng mềm mại hơn, ánh mắt cũng ngày càng sâu thẳm hơn.
Cẩm Lăng? Gọi rất là thân mật.


Rất tốt, vì Vương Cẩm Lăng mà để bản thân thành ra thế này, Phượng Khương Trần nàng đúng là có bản lĩnh.

Cửu Hoàng thúc sắp tức đến hộc máu, nhưng càng như vậy thì trên mặt hắn lại càng không để lộ ra, chẳng những không nhìn thấy bộ dạng tức giận của hắn, mà trên người hắn còn tỏa ra một hơi thở rất bình tĩnh, càng dễ khiến người khác lơ là cảnh giác.
Phượng Khương Trần căng thẳng đầu óc mấy hôm liền, thể xác và tinh thần đều mệt rã rời, hiếm khi được thư giãn khi ở bên cạnh Cửu Hoàng thúc, vả lại Cửu Hoàng thúc cũng không quan tâm mấy khiến nàng thoải mái được ngủ một giấc, đâu còn tâm sức để phòng bị Cửu Hoàng thúc.

Hơn nữa nàng không giấu được Cửu Hoàng thúc vết thương ở trên người, thà rằng nàng nói về mình thảm hơn một chút để Cửu Hoàng thúc thấy thương, nói không chừng Cửu Hoàng thúc sẽ mềm lòng rồi buông tha cho nàng.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.