Cuộc trò chuyện của Vương Cẩm Lăng và Phù Lâm ở bên ngoài, Phượng Khương Trần không biết, nhưng không có nghĩa là Cửu Hoàng thúc bây giờ không biết, sau đó cũng sẽ biết, mà sau khi biết được chuyện này, Cửu Hoàng thúc chỉ cười một tiếng.
Vương Cẩm Lăng quả nhiên là quân tử, vậy nên hắn ta thua chắc rồi.
Giang sơn và mỹ nhân, từ trước đến nay đều không có được chỉ với thủ đoạn của quân tử, thủ đoạn của công tử quá nhẹ nhàng, Vương Cẩm Lăng là quân tử, hắn tôn trọng, nhưng mà quân tử chỉ có thể làm thần.
Giáo dục của đế vương qua các thời kỳ, chưa từng giáo dục đế vương thành quân tử, mà là nói với đế vương thân với quân tử là được, thân quân tử không có nghĩa là bản thân phải là quân tử.
Sau đó, Cửu Hoàng thúc phát huy hoàn toàn phong thái của một người không phải quân tử, bảo vệ Phượng Khương Trần sat sao, bọn họ cắm trại ở ngoài thành ba ngày, Vương Cẩm Lăng cũng chưa từng gặp được Phượng Khương Trần một lần nào, chỉ nghe ngóng được tin tức Phượng Khương Trần bị thương nhẹ, bây giờ đã không còn nguy hiểm.
Không chỉ như thế, khi Cửu Hoàng thúc hạ lệnh hồi thành, Cửu Hoàng thúc lại trực tiếp đóng gói Phượng Khương Trần, đưa vào trong xe ngựa của mình, sau đó ở trong xe ngựa cùng với Phượng Khương Trần, trên đường không có chuyện gì thì không bao giờ xuống xe, để Vương Cẩm Lăng nhìn thấy Phượng Khương Trần như gần trong gang tấc, lại như xa tận chân trời.
Hơn nửa tháng này, Vương Cẩm Lăng ngoài vài lần ngẫu nhiên nhìn thấy Phượng Khương Trần, xác định nàng không có chuyện gì, thì đến cả một cơ hội trò chuyện cũng không có, hơn nữa, lần nào cũng chỉ có thể nhìn qua từ xa, mỗi lần nhìn thấy, bên cạnh Phượng Khương Trần chắc chắn có Cửu Hoàng thúc.
Vương Cẩm Lăng nhìn hành động lần này của Cửu Hoàng thúc, lại chứng kiến Phượng Khương Trần phối hợp lạ thường, mơ hồ hiểu được chắc là có liên quan đến chuyện Phượng Khương Trần một mình đến cứu hắn.
Vương Cẩm Lăng lúc mới bắt đầu cũng không vội, chỉ khi Cửu Hoàng thúc dùng tích cách của mình, để cho hắn không thoải mái, nhưng thời gian lâu dần, Vương Cẩm Lăng cho dù có tốt tính nhiều hơn, cũng nhịn không được mà tức giận.
Cửu Hoàng thúc thật sự là rất quá đáng luôn.
Cửu Hoàng thúc rõ ràng có thể cho người đưa hắn về trước, hoặc là truyền tin cho người của Vương gia tới đón hắn, nhưng hết lần này tới lần khác Cửu Hoàng thúc muốn đồng hành cùng hắn, mỗi ngày cùng ra cùng vào với Phượng Khương Trần ở trước mặt hắn, thể hiện hai người không phải có giao tình bình thường.
Vương Cẩm Lăng biết rất rõ ràng, đây là thủ đoạn của Cửu Hoàng thúc , đây là Cửu Hoàng thúc cố ý kích thích, nhưng hết lần này tới lần khác biết rõ là kế, hắn cũng không thể nào thoải mái được.
Chiêu thuật này của Cửu Hoàng thúc thật không cao minh, nhưng lại thực dụng hết lần này tới lần khác, nhất là thực dụng đối với hắn, hắn đang vui vẻ Phượng Khương Trần một mình tới cứu hắn, Cửu Hoàng thúc lại đổ ngay một chậu nước lạnh xuống đầu hắn.
Hắn khiến Cửu Hoàng thúc không thoải mái nửa tháng, đoán chừng Cửu Hoàng thúc muốn cho hắn không thoải mái nửa năm, thậm chí còn dài hơn.
Đối mặt với thủ đoạn giống như trẻ con này của Cửu Hoàng thúc, Vương Cẩm Lăng chỉ có thể thầm than một tiếng, Cửu Hoàng thúc quá nhỏ mọn, nhưng trừ việc để như này thì hắn chẳng thể làm được cái gì, bây giờ hắn còn cần nhờ Cửu Hoàng thúc đưa hắn về thành đây.
Vương Cẩm Lăng không vui với hành động này của Cửu Hoàng thúc, Phượng Khương Trần cũng không vui vẻ, vết thương trên người nàng chưa không có nghiêm trọng đến mức một bước cũng không được động đậy, nhưng hết lần này tới lần khác Cửu Hoàng thúc cứ coi nàng như người tàn phế, lên xuống xe ngựa đều bế nàng, giống như nàng bị thương sắp chết vậy.
Nhưng mỗi khi nàng chống cự lại, Cửu Hoàng thúc đều có cách khiến nàng nhún nhường.
Cửu Hoàng thúc không nói chuyện ở hẻm núi và chuyện nàng không nói gì đã đi ra khỏi thành, mà là yên lặng vuốt miệng vết thương của nàng, tự trách mà nói: “Nếu vết thương này mà để lại sẹo, tất cả đều là lỗi của bản vương, đều do bản vương không tốt, không có bảo vệ ngươi cẩn thận.
”