Tuyết liên nghìn năm, nếu đặt vào trước kia, muốn tìm được trong vòng năm ngày thì tuyệt đối không làm được, nhưng bây giờ sao?
Đúng lúc trong tay Hoàng Thượng có một đóa!
Đây là sự trùng hợp hay do con người làm ra?
Cốc chủ Huyền Y Cốc cố tình chỉ ra hiệu quả chỉ tuyết liên nghìn năm mới có, Cửu Hoàng thúc không cho rằng đây là sự trùng hợp, từ lúc Huyên Phi bị thương đến bây giờ đã được nửa tháng, hắn ung dung trì hoãn, ngoại trừ suy xét đến Phượng Khương Trần bị thương, để Vương Cẩm Lăng ngột ngạt bên ngoài, còn lại phải chờ, chờ đến khi được ôm cung Huyền Tiêu.
Kết quả là đã nửa tháng trôi qua, cung Huyền Tiêu lại coi như không có chuyện gì xảy ra, một chút động tĩnh cũng không có, yên bình đến như vậy làm cho Cửu Hoàng thúc không thể không suy nghĩ nhiều.
Cốc chủ Huyền Y Cốc đưa tin cấp tốc cũng coi như là một phép thử, chuyện Huyên Phi bị thương chỉ sợ là có cốc chủ Huyền Y Cốc mới nắm chắc được trị liệu, cốc chủ Huyền Y Cốc mười thì cung Huyền Tiêu được tám chín.
Biết rõ là hoa tuyết liên nghìn năm này là một cạm bẫy, Cửu Hoàng thúc vẫn nhảy qua không chút do dự, hắn tin tưởng vào lời nói của cốc chủ Huyền Y Cốc, về mặt này, lão đầu đó và Phượng Khương Trần rất giống nhau, đều do sự cố chấp, sẽ không lấy y thuật và danh dự của mình ra để mà làm loạn.
Hoa tuyết liên nghìn năm, hắn nhất định phải có được nó.
Có người muốn xem hắn và hoàng huynh đấu với nhau phải không? Hắn liền làm điều như đối phương mong muốn, đấu tới khi ngươi chết ta sống cho bọn hắn xem, chỉ là muốn xem hắn có trò hay gì mà phải trả giá cho đại giới!
Trong mắt của Cửu Hoàng thúc hiện lên một loạt những sát ý lẫm liệt, toàn thân Phương Khương Trần phát lạnh, không có dấu vết lôi kéo quần áo trên người.
Nếu như nàng không đoán sai, có người muốn xui xẻo, đã gần một tháng kể từ khi nàng rời khỏi hoàng thành, chắc hẳn là bây giờ hoàng thành cũng rất là náo nhiệt!
Có Cửu hoàng thúc ở đây, cho dù là đêm tối đi gấp, Phượng Khương Trần cũng không có cảm giác bị mệt mỏi, trên đường đi việc vặt cũng không cần Phượng Khương Trần quan tâm, nàng chỉ cần an tâm dưỡng thương, lúc nhàm chán thì lật xem qua những cuốn sách y học mà Cửu hoàng thúc đã sưu tầm cho nàng ở khắp mọi nơi.
Con người Cửu hoàng thúc này khi thật sự muốn hao tổn tâm tư đi sủng một người, thì có thể đem người đó sủng đến mức tận cùng, nâng đến thiên đường, khiến cho người đó quên chính mình là ai.
Nói không cảm động đó là gạt người, nhưng Phượng Khương Trần cũng không có trầm luân vào sự cưng chiều của Cửu hoàng thúc, cho rằng Cửu hoàng thúc có thể vì nàng mà bất chấp không để ý đến chính sự, không để ý đến Hoàng thành.
Sách y học trên tay đã hơn nửa ngày cũng không có lật qua một trang, ánh mắt Phượng Khương Trần rơi trên sách y học trong tay, nhưng suy nghĩ lại bay đi rất xa.
Nàng biết rất rõ Cửu hoàng thúc hắn không phải là một người sa vào tư tình mà quên đi thân phận của bản thân và trách nhiệm của một nam nhân, Cửu hoàng thúc là thật lòng cưng chiều nàng, nhưng ngoài ra động thái lần này cũng có mục đích khác.
Cửu hoàng thúc là một người giỏi lợi dụng tình thế.
Nếu như nói lúc trước Phượng Khương Trần còn không dám khẳng định, nhưng khi nàng nhìn thấy mấy chữ ngàn năm tuyết liên, thì Phượng Khương Trần không thể tự chủ được mà nghĩ linh tinh.
Rõ ràng, Cửu hoàng thúc sẽ đối đầu với Cung Huyền Tiêu rồi, khi Cửu hoàng thúc phá hủy khuôn mặt của Huyên Phỉ, có lẽ đã nghĩ kỹ việc sắp xếp như thế nào rồi.
Dung nhan của nàng và Huyên Phỉ tương tự nhau, chỉ sợ cũng là một trong những vũ khí sắc bén trong giao chiến, bằng không thì Cửu hoàng thúc sẽ không nhiều chuyện thừa thãi như vậy, không trực tiếp giết Huyên Phỉ, mà chỉ tạm thời hủy đi dung nhan của nàng ta.