Thần Y Vương Phi Bị Vứt Bỏ

Chương 1293





Có thể bộc lộ ra tài năng trong số thứ nữ, thì bản thân Tô Nhu cũng không tầm thường, so với Tô Quán được cưng chiều cao quý thì Tô Nhu càng hiểu được cách sinh tồn, càng hiểu được cách tranh đấu với nữ tử cao ngạo mạnh mẽ như Phượng Khương Trần……
Trốn ở trà lâu xem náo nhiệt, không chỉ có Nam Lăng Cẩm Phàm và Tô Nhu, các cao thủ có chút năng lực của hoàng thành này đều rất chú ý về sự trở lại của Cửu hoàng thúc.

Trong hoàng thành, có thể nói Cửu hoàng thúc có thể một tay che trời, có Cửu hoàng thúc ở hoàng thành, đối với rất nhiều người mà nói chính là không tự do, bọn họ ước gì Cửu hoàng thúc lúc này có thể chết ở bên ngoài, hoặc là một năm nửa năm sau mới trở về, để cho bọn họ có đầy đủ thời gian sắp xếp, đáng tiếc người tính không bằng trời tính.


Về phần Phượng Khương Trần có trở về hay không, thì cũng không phải là vấn đề trọng yếu, Phượng Khương Trần chết thì bọn họ thổn thức một tiếng, còn nếu Phượng Khương Trần còn sống trở về, thì bọn họ có nhiều hơn một đối tượng để trút giận mà thôi.

Một tháng thời gian nói dài thì cũng không dài lắm nói ngắn thì cũng chẳng ngắn lắm, Cửu hoàng thúc rời khỏi hoàng thành, đương nhiên những kẻ manh động sẽ không bỏ qua cơ hội này, dù là Cửu hoàng thúc luôn từ xa điều khiển cục diện của hoàng thành, nhưng vẫn luôn có một số việc nằm ngoài tầm kiểm soát.

Đông Lăng Tử Lãng và Tây Lăng Thiên Lâm lại cùng theo Dao Hân và Tây Lăng Thiên Vũ vào kinh, thêm vào đó, sau khi vết thương của Dạ Diệp khôi phục, dưới sự hòa giải của Đông Lăng Tử Lãng, lại tiến đến gần Tây Lăng Thiên Lâm, ba người lại đạt được cục diện hợp tác.

Đông Lăng Tử Lãng và Tây Lăng Thiên Lâm đều rất rõ ràng điều cả hai muốn là cái gì, có lẽ trong tương lai bọn họ là kẻ thù, nhưng hiện tại bọn họ lại hoàn toàn có thể liên thủ, để mỗi người ngồi vững vàng vị trí của mình, chỉ có như vậy mới có thể tiếp tục nghĩ đến bước tiếp theo.

Tây Lăng Thiên Lâm thu hồi ánh mắt, như có điều suy nghĩ mà nói: “Cửu hoàng thúc này chẳng phải được ca tụng là không mê giang sơn mỹ nhân sao?”
Nước trong chén đầy bảy phần, di chuyển qua lại trên đầu ngón tay của Tây Lăng Thiên Lâm, nhưng không hề rơi vãi ra nửa giọt.

“Hoàng thúc của bổn vương, cho tới bây giờ không phải là người như vậy.


” Phải nói thái tử là bia bắn tiêu, cả một thân đỏ rực Phượng Khương Trần kia lại càng giống bia bắn tiêu, bất quá người đứng bên cạnh nàng lại là Cửu hoàng thúc, không kẻ nào dám động thủ ở trước mặt Cửu hoàng thúc mà thôi.

Nếu thực sự cho rằng bên cạnh Cửu hoàng thúc chỉ có những thị vệ bên ngoài này, chỉ dựa vào những cấm vệ quân này, thì Cửu hoàng thúc đã sớm chết vài trăm lần rồi.

Từ lúc Cửu hoàng thúc cùng Phượng Khương Trần dắt tay nhau xuống xe, đi đến đi kiệu có một chút khoảng cách như vậy, mà hắn đã chứng kiến có không ít người bị kéo xuống trong yên lặng không một tiếng động.

Những người dưới trướng của Cửu hoàng thúc, chưa bao giờ ăn chay, Đông Lăng Tử Lãng thực sự rất tò mò, trong một vài thập niên ngắn ngủi như vậy mà Cửu hoàng thúc làm sao có thể huấn luyện ra những thuộc hạ mạnh như vậy.

Cửu hoàng thúc lớn hơn hắn hai tuổi, lại trong tình huống không có mẫu thân hậu thuẫn, theo lý, trên tay hắn không thể có người đáng dùng, cho dù ngay từ khi bắt đầu, hắn thu mua huấn luyện thuộc hạ, cũng không có khả năng huấn luyện ra một số lượng lớn thân binh cùng ám vệ như vậy.

“Thiết huyết vô tình, tàn nhẫn quả tuyệt, vị hoàng thúc này của ngươi xác thực không phải người phàm, dọc theo con đường này nhiều chuột như vậy, lại không có một con nào dám nhảy ra, lúc đầu đại công tử Vương gia trở về thành, thế nhưng lại được một phen náo nhiệt.



Điểm này Tây Lăng Thiên Lâm cũng không cách nào phản bác, cửu hoàng thúc làm việc cẩn thận, phòng ngừa chu đáo.

“Đáng tiếc, những thứ Chấn Thiên Lôi này không thể dùng, bằng không thì cũng sẽ rất náo nhiệt.

” Đông lăng Tử Lãng mỉa mai cười nói.





Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.