Khi Cửu hoàng thúc và Phượng Khương Trần đi càng lúc càng xa, thì Tây Lăng Thiên Lâm đem chén trà đặt lên bàn, nhìn về phương hướng phía Phượng phủ với ánh mắt sắc bén.
“Phượng phủ đã được xây dựng xong rồi, theo như tác phong của Phượng Khương Trần, nàng định sẽ không quan tâm đến việc không nên động thổ vào mùa đông, thay vì phàn nàn ở đây không bằng suy nghĩ tận tâm một chút, tặng cho Phượng Khương Trần một phần đại lễ tân gia.
”
Bọn họ không động được vào Cửu hoàng thúc, còn không thể động vào Phượng Khương Trần sao, không quan tâm Cửu hoàng thúc là thật lòng để ý hay là giả vờ để ý Phượng Khương Trần, ít nhất ngoài mặt Phượng Khương Trần là người được Cửu hoàng thúc che chở, chỉ cần động vào Phượng Khương Trần chính là đánh vào mặt của Cửu hoàng thúc.
Phàm là việc có thể làm cho Cửu hoàng thúc mất mặt, hắn đều rất thích ý đi làm.
“Cuộc tranh đấu giữa nam nhân với nhau, cần gì lấy một nữ nhân ra để trút giận.
” Lời nói của Đông Lăng Tử Lẵng vừa ra khỏi miệng liền hối hận, cuộc tranh đấu giữa nam nhân với nhau, cho tới bây giờ đều không thiếu nữ nhân, Cửu hoàng thúc không phải là lấy mẫu hậu hắn ra khai đao sao.
“Lạc Vương điện hạ, ngươi đừng quên Dao Hân, Cửu hoàng thúc bất nhân chúng ta hà tất phải có nghĩa.
” Chuyện của Dao Hân chính là nỗi đau không thể hàn gắn trong lòng Đông Lăng Tử Lãng và Tây Lăng Thiên Lâm hiểu được điều đó.
Đông Lăng Tử Lãng không phản đối nữa, bỏ qua sự khác thường trong lòng, gật đầu: “Theo lời ngươi nói mà làm, không có việc gì thì bổn vương đi trước một bước.
”
Quán trà này quá nhàm chán, hắn không muốn nán lại lâu.
Hoàng thành Đông Lăng này cũng thực nhàm chán, nhưng hắn bắt buộc phải giãy giụa ở một mảnh thiên địa này!
Nhi tử của Hoàng Thượng thật không dễ dàng!
Cửu hoàng thúc không quan tâm sự phản đối của chúng đại thần, cố ý đưa Phượng Khương Trần về tiểu viện tây khu, sau đó lại tiến cung phục mệnh Hoàng thượng.
Chỉ hy vọng, động thái của hắn có thể làm cho những người xem đó hiểu được, địa vị của Phượng Khương Trần ở trong lòng hắn đã khác, có chủ ý muốn đánh Phượng Khương Trần, cũng nên suy nghĩ một chút, có thể chịu được sự trả thù của hắn hay không.
Một nhóm văn thần võ tướng nhìn thấy mà trợn mắt há hốc mồm, vài lần nháy mắt với thái tử, bảo thái tử ngăn cản hành vi của Cửu hoàng thúc, điều này không hợp lễ nghĩa, đừng nói Phượng Khương Trần không phải Cửu vương phi, cho dù là Cửu vương phi cũng không có vinh dự này.
Thái tử lại giả bộ không có nhìn thấy, mắt nhìn mũi, mũi nhìn tâm, dù sao phụ hoàng hắn cũng không thích hắn, hắn làm như thế nào cũng thấy không tốt, không bằng cứ thuận theo lòng của Cửu hoàng thúc.
Trời có sập xuống dưới còn có Cửu hoàng thúc lo, chỉ cần hắn không mưu phản, có Cửu hoàng thúc ở đó, phụ hoàng sẽ không phế đi ngôi vị thái tử của hắn.
Sau khi bọn người Đồng Giác và Đồng Dao tiễn Cửu hoàng thúc rời đi, mới vây quanh Phượng Khương Trần, Phượng Khương Trần mặc một thân y phục màu đỏ, kiều diễm chói mắt, giống như những ngôi sao lấp lánh xung quanh vầng trăng, liền bị mấy người Đồng Giác ôm vào đại sảnh.
Mấy người Thôi Hạo Đình, Vân Tiêu, Tạ Tam, Tô Vân Thanh cùng Tôn Tư Hành vẫn luôn chờ ở đại sảnh, thấy Phượng Khương Trần tiến vào, Tô Vân Thanh cùng Tôn Tư Hành trực tiếp đứng lên đón chào.
Khi Tô Vân Thanh nhìn thấy cây trâm phượng trên đầu Phượng Khương Trần liền sửng sốt một chút, sau đó lập tức lại cười nói coi như không có việc gì, Thôi Hạo Đình, Vân Tiêu quan tâm Phượng Khương Trần đi đường dài mệt nhọc, hỏi thăm đơn giản hai câu, liền viện cớ rời đi.
Tạ Tam và Tô Vân Thanh cũng không ở lại lâu, thấy sắc mặt Phượng Khương Trần hồng hào, khí sắc không đáng lo ngại, nên hai người cũng yên tâm rời đi, nhưng trước khi rời đi Tạ Tam vẫn nói một câu, trước đó vài ngày nhị thẩm của hắn thấy máu, muốn mời Phượng Khương Trần đến Tạ phủ xem một chút.
Phượng Khương Trần thẳng thừng đáp lại:”Được, đợi đến khi thân thể của nhị thẩm ngươi tốt hơn, sẽ đến thăm.
” Ý trong lời nói này là muốn nói nàng sẽ không đến Tạ phủ.