Thần Y Vương Phi Bị Vứt Bỏ

Chương 1301





Xảy ra chuyện như vậy thì sự hoà bình trên bề mặt của Cửu Hoàng Thúc và hoàng thượng cũng bị xé rách rồi.

Còn hoàng thượng có thể cứng rắn như vậy chắc là đã đạt được sự ủng hộ của cung Huyền Tiêu rồi.
Cửu Hoàng Thúc đúng là sẽ rất bận đây.

Phượng Khương Trần hít sâu một hơi rồi đứng dậy bước ra ngoài.
Nàng phải nói chuyện tử tế với Thôi Hạo Đình mới được, thờ ơ với hắn lâu như vậy mà cuối cùng thoả hiệp vẫn là nàng, phải nói là công tử nhà họ Thôi đúng là giỏi thật!
Cửu Hoàng Thúc không thể bỏ mặc mọi việc để yêu đương, càng không thể vì Phượng Khương Trần bỏ mặc thiên hạ, nếu như thật sự viết Cửu Hoàng Thúc thành như vậy thì tôi là người đầu tiên thấy buồn nôn.

Liên quan đến những rắc rối bên cạnh Phượng Khương Trần, và còn câu hỏi gì mà không giải quyết luôn đi thì tôi chỉ có thể nói người bên cạnh Phượng Khương Trần không chỉ là rắc rối mà cũng là đại diện cho quyền lực lợi ích và thế lực.

Tô Quán thì dễ giải quyết nhưng sau lưng Tô Quán lại không chỉ có một người, hơn nữa, vì một Tô Quán mà bị thương đến gân cốt có đáng không?
Đánh giặc giỏi nhất là dùng mưu, thứ đến là dùng ngoại giao, thứ nữa là dùng binh; thứ nữa là đánh phá thành lũy.


Trong tay Cửu Hoàng Thúc đúng là có binh, nhưng năm trăm ngàn nhân mã thì có thể tiêu diệt được một quốc gia sao? Trong khi thực lực chưa đủ để tiêu diệt bốn nước mà để lộ thực lực thì khác nào là muốn tìm chết, đến lúc đó đừng nói hoàng thượng Đông Lăng mà cả Nam Lăng, Tây Lăng và Bắc Lăng cũng sẽ không tha cho hắn, bốn nước liên kết với nhau thì Cửu Hoàng Thúc cũng chẳng cần phải làm gì nữa hết.
Thôi Hạo Đình giống như đã đoán được Phượng Khương Trần sẽ đến tìm hắn vậy, khi Phượng Khương Trần nói: “Thôi công tử, ta muốn nói chuyện bệnh tình của ngươi.” Thôi Hạo Đình liền phất tay cho người xung quanh đều lui đi.
“Phượng cô nương, bây giờ xung quanh đều không có người ngoài, ngươi có thể nói rồi.” Mười ngón tay trắng như tuyết của Thôi Hạo Đình hiện lên cả gân xanh, cơ thể yếu ớt không chịu nổi gió, có thể thấy được một tháng an dưỡng này cũng không làm cho cơ thể hắn tốt hơn là bao.
Phượng Khương Trần hiểu được bệnh tình của Thôi Hạo Đình không thể kéo dài hơn được nữa liền nói thẳng: “Thôi công tử, bệnh của ngươi không thể kéo dài thêm được nữa, cách chữa trị chi tiết ta đã nói rõ với ngươi rồi, ta nghĩ đã một tháng trôi qua rồi, ngươi chắc là đã suy nghĩ xong rồi chứ.”
Tay cầm chén của Thôi Hạo Đình càng chặt hơn, tuy rất nhanh chóng khôi phục như thường nhưng vẫn không qua khỏi con mắt vẫn luôn nhìn hắn của Phượng Khương Trần, Phượng Khương Trần liền thấy thả lỏng hơn.
Điều này chứng minh chuyện của Thôi Hạo Đình có thể nói tiếp, đây là hiện tượng tốt, nàng còn lo lắng qua một tháng mà Thôi Hạo Đình vẫn không chấp nhận phẫu thuật, dù sao nàng đã nói hết nguy hiểm của phẫu thuật cho hắn rồi cũng nói rõ sau khi phẫu thuật thất bại, phải đảm bảo nàng không bị nhà họ Thôi trút giận.
Phượng Khương Trần cũng cầm chén trà trước mặt lên nhấp một ngụm, chất lỏng ấm áp đi vào cổ họng làm cho toàn thân Phượng Khương Trần trở nên ấm áp, mặt cũng tươi hơn.

Không ngờ là Thôi Hạo Đình sau khi suỹ nghĩ một hồi lại không trả lời Phượng Khương Trần mà lại nhàn nhã hỏi một câu: “Phượng cô nương thấy trà này thế nào?”
Lần này đổi thành tay Phượng Khương Trần trở nên cứng đờ, tay đang cầm chén trà vẫn ở yên chỗ cũ, ngầng đầu đối mặt với Thôi Hạo Đình, đôi mắt mang theo sự buồn rầu giống như nước, sâu thẳm tĩnh mịch, không nhìn ra được cảm xúc.
Phượng Khương Trần cau mày, đặt chén trà xuống “cạch” một cái: “Thôi công tử, nếu như ngươi vẫn chưa nghĩ xong vậy thì ta sẽ không làm phiền ngươi nữa.

Ta sẽ cho ngươi thời gian ba ngày, trong ba ngày mà không có câu trả lời của ngươi thì ta sẽ coi như người từ bỏ chữa trị.”
Nói xong liền đi thẳng không thèm ngoảnh đầu, bước chân vẫn ung dung như thường nhưng chỉ có Phượng Khương Trần tự biết nàng sắp tức chết rồi.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.