“Thiếp mời sao? Phượng cô nương là mời chúng ta đến ngắm tuyết hay ngắm mai?” Gần đến cuối năm, yến tiệc các gia đình lớn ở hoàng thành có rất nhiều, một số phu nhân và tiểu thư thế gia ra sức phát huy khả năng ngoại giao của phu nhân để tạo các mối quan hệ giúp trượng phu nhà mình.
Không còn cách nào khác, khảo hạch hàng năm của sử bộ đến rồi, chức quan của nhiều người sẽ thay đổi, không thể không làm gì đó.
Nếu như là trước đây thì thế tử phu nhân nhất định sẽ không nghĩ về hướng này nhưng năm nay chuyện của Cửu Hoàng Thúc và Phượng Khương Trần ngày càng sáng tỏ rồi, câu nói này của thế tử phu nhân cũng coi như là thăm dò Phượng Khương Trần xem thử xem có phải Phượng Khương Trần thay mặt nữ quyến của phủ Cửu Hoàng Thúc ra mặt để mời họ hay không.
Phải biết rằng Cửu Hoàng Thúc từ khi mở phủ đều chưa từng tổ chức tiệc mời bất cứ ai cả, nếu như có thể nhận được một tấm thiệp mời của phủ Cửu Hoàng Thúc thì không hề kém với nhận được thiếp mời của thi hội đâu.
Phượng Khương Trần cười vui vẻ, trong lòng cũng đoán được suy nghĩ của thế tử phu nhân, không thể không nói là thế tử phu nhân thẳng thắn như thế rất đáng yêu.
Thế tử phu nhân bị Phượng Khương Trần cười mà thấy ngại, vội vàng mở thiếp mời ra xem để giấu đi sự khó xử của mình.
Vừa xem thì đã hiểu ra không phải như vậy nên liền đỏ mặt ngay lập tức: “Phượng cô nương, thật sự xin lỗi, Phượng cô nương yên tâm, ta nhất định sẽ đến.
”
Phượng Khương Trần là mượn chuyện chuyển về Phượng phủ để đến Ninh Quốc Công Phủ, lấy danh nghĩa đưa thiếp mời để gần gũi với thế tử phu nhân.
Đây là lí do tốt nhất và thích hợp nhất Phượng Khương Trần có thể nghĩ ra được.
Phượng phủ bị lửa thiêu cháy, đến tận bây giờ vẫn chưa tìm được hung thủ phóng hoả, bây giờ Phượng phủ đã xây dựng lại xong rồi nên nàng muốn chuyển về, tất nhiên là phải thông báo rộng rãi cho mọi người đều biết, đồng thời cũng cảnh báo những người năm xưa ra tay biết Phượng phủ vĩnh viễn đều là của nàng, sau khi trải qua một trận hoả hoạn Phượng Phủ sẽ càng uy nghiêm và kiên cố hơn.
“Khương Trần xin được cám ơn thế tử phu nhân trước.
” Phượng Khương Trần lần này là thật lòng muốn cám ơn, với địa vị của Ninh Quốc Công Phủ thì cùng lắm chỉ cần phái một ma ma có mặt mũi đến là được, thế tử phu nhân đích thân đến là đã rất cho nàng mặt mũi rồi.
Để thể hiện lòng cám ơn của mình Phượng Khương Trần liền đề nghị bắt mạch cho thế tử phu nhân, kiểm tra tình trạng sức khoẻ, thế tử phu nhân rất vui vẻ đồng ý.
Cơ thể nàng ta gần đây luôn không được thoải mái thanh thản, nếu mời đại phu đến khám phương diện này thì cũng không được hay lắm, nàng ta cũng không phải chưa nghĩ đến tìm Phượng Khương Trần để khám nhưng một là Phượng Khương Trần rất bận, hai là thân phận của Phượng Khương Trần bây giờ đã khác rồi, nàng ta nào dám mời Phượng Khương Trần đến khám bệnh chứ.
Hai người đi vào phòng bên trong, Phượng Khương Trần nhanh chóng mở túi trị liệu thông minh ra, không phải là nàng không muốn dùng cách bắt mạch mà phụ nữ sau khi sinh lại ngại không dám mời đại phu khám thì phần lớn là bệnh phụ khoa, bệnh phụ khoa thì hoàn toàn là không thể khám bằng cách bắt mạch được mà chỉ có thể cởi hết quần áo để kiểm tra thôi.
Nàng lại không dám bắt thế tử phu nhân cởi sạch để nàng kiểm tra nên chỉ có thể dùng túi trị liệu thông minh và thêm vào mình tự hỏi ra thôi.
Quả nhiên là vậy, viêm nhiễm phụ khoa của thế tử phu nhân khá là nghiêm trọng, Phượng Khương Trần thu tay lại, nhìn về túi trị liệu thông minh rồi lại hỏi thế tử phu nhân mấy câu.
Giống như Phượng Khương Trần đã nghĩ, hạ thân thế tử phu nhân ngứa ngáy, có nước vàng và dị vật, khi có kinh nguyệt thường ít nhưng dong mấy ngày vẫn chưa sạch hết, cơ thể không được nhanh nhẹn, mùi phía dưới cũng nặng, khi làm chuyện phu thê thì hạ thân sưng đau không thoải mái.
Nếu như thế tử phu nhân giống như những phu nhân bình thường khác, chuẩn bị cho trượng phu cả đống thị thiếp và nha hoàn thông phòng thì còn đỡ nhưng thế tử Ninh Quốc Công Phủ lại chỉ có một mình phu nhân, chưa từng chung đụng với nha hoàn.