Thần Y Vương Phi Bị Vứt Bỏ

Chương 1311





Thiện trưởng lão cũng không sợ Vương Cẩm Lăng tức giận, bàn về vai vế thì Vương Cẩm Lăng còn phải gọi hắn một tiếng thái gia gia.

Dù Vương Cẩm Lăng là gia chủ thì cũng đừng quên Vương Cẩm Lăng cũng chỉ mới trở thành gia chủ chưa tới nửa năm, còn không có uy tín gì trên tay cũng không có bao nhiêu người có thể dùng được, làm sao hắn có thể để mắt đến Vương Cẩm Lăng một tiểu hài tử chứ.
Thiện trưởng lão ngay cả đứng dậy cũng không làm, chỉ uống một ngụm trà rồi nói: “Gia chủ đừng nóng giận, lúc ấy thân thể ngài không khỏe cho nên mấy lão già chúng ta cũng không tiện cầm loại chuyện nhỏ nhặt này đi quấy rầy gia chủ, chuyện này ba trưởng lão chúng ta đều đã đồng ý.”
Ý trong lời này là nói cho dù có Vương Cẩm Lăng ở đó thì cũng không thay đổi được gì, đây là chuyện mà ba đại trưởng lão đã quyết định.
“Không sai, chuyện này ta cũng đồng ý.” Trí trưởng lão mở miệng phụ họa.

Nhân trưởng lão có gương mặt gầy ốm, nhưng đôi mắt lại rất có tinh thần nghe ra sự bất mãn trong lời nói của Vương Cẩm Lăng thì Nhân trưởng lão không chút khách khí mà làm mất mặt Vương Cẩm Lăng: “Thế nào? Gia chủ ngài cho rằng ba lão già sắp vào quan tài như bọn ta mưu lợi vì gia tộc là sai sao? Gia chủ cũng đừng quên, trước đó Cửu Hoàng thúc xui khiến hoàng thượng dốc sức liều mạng chèn ép Vương gia chúng ta.

Nếu không phải như vậy, Vương gia ta cần gì phải xem sắc mặt của Tạ gia.”
Hoàng thượng không sai, sai đều là thần tử.

Rõ ràng là hoàng thượng muốn thu hồi quyền lực nhưng những người này lại cứ đem tất cả tội danh đổ lên đầu Cửu Hoàng thúc.
Đối mặt với lời chỉ trích của ba đại trưởng lão, Vương Cẩm Lăng cũng không hề tức giận, hắn thảnh thơi lạnh nhạt giống như không nhìn thấy sự tức giận của ba vị trưởng lão vậy.

Những người cùng trang lứa mà Vương Cẩm Lăng phải gọi là thúc bá thấy phong thái lần này của Vương Cẩm Lăng thì đều âm thầm gật đầu, khó trách lão gia chủ muốn lướt qua bọn họ mà chọn Cẩm Lăng, cũng chỉ có Cẩm Lăng mới có thể có phong thái và thủ đoạn để đấu lại ba vị đại trưởng lão.
Đổi lại bọn họ, lúc này chỉ sợ đã bị ba vị đại trưởng lão này chèn ép đến mặt đỏ tía tai lại không nói nên lời nào.
Ba vị trưởng lão thấy Vương Cẩm Lăng không nói lời nào thì nhận định là Vương Cẩm Lăng chịu đựng buồn bực và thua thiệt mà không có sức để phản kháng, cho nên họ khinh thường nâng cằm nhìn Vương Cẩm Lăng.
Chỉ là một cái tiểu hài tử, đừng tưởng rằng là gia chủ thì có thể một tay che trời.


Gia chủ Vương gia phải phục vụ cho gia tộc, hễ là việc có lợi cho Vương gia thì gia chủ đều phải dốc hết sức mình đi làm, gia chủ là một vị trí tốn công vô ích.

Khi làm tốt thì đó là trách nhiệm của ngươi, còn khi làm sai thì đó chính là ngươi không có năng lực.
Vương Cẩm Lăng giống như không nhìn thấy ánh mắt khinh thường của ba vị trưởng lão mà phủi phủi cuốn sổ con bên hông, hắn không nhanh không chậm đứng dậy, ánh mắt ôn hòa ẩn chứa sự sắc bén nhìn lướt qua ba vị trưởng lão.

Cho đến khi trong lòng của ba vị trưởng lão cũng run lên, thì hắn mới mở miệng nói: “Không tham dự vào tranh đấu của hoàng thất là tổ huấn của Vương gia, Nhân trưởng lão, Thiện trưởng lão, Trí trưởng lão các ngươi đã vi phạm lời tổ huấn của Vương gia.

Dựa theo gia quy của Vương gia nên trục xuất khỏi Vương gia, muôn đời hậu thế sau này cũng không được nhập gia phổ Vương gia.

Nhưng niệm tình ba vị trưởng lão có ân với gia tộc thế nên không cần trục xuất, từ hôm nay trở đi ba vị trưởng lão sẽ thối lui về ở An Hoa viện được Vương gia quang vinh chăm sóc.”
Vương Cẩm Lăng không mở miệng thì thôi, vừa mở miệng là muốn phế đi ba vị trưởng lão.

Sắc mặt của ba vị trưởng lão tức khắc thay đổi, đùng một tiếng, Nhân trưởng lão người có tính khí và tu dưỡng kém nhất đã vỗ bàn gào thét: “Vương Cẩm Lăng, ngươi dám.”

Trong nháy mắt gương mặt già nua của ông ta đã đỏ bừng, đôi mắt sáng ngời có tinh thần cũng nhiễm chút đục ngầu, xem bộ dạng này là tức giận không nhẹ.
“Gia chủ, suy nghĩ kỹ rồi hãy làm.” Thiện trưởng lão ngoài cười trong không cười nói, ông ta không tin Vương Cẩm Lăng thật sự dám một lần bắt cả ba người bọn họ.

Ba người bọn họ mà ngã xuống thì Vương gia cũng bị lật đổ một nửa.
Trí trưởng lão lại lần nữa phụ họa, cất giọng quái đản nói: “Gia chủ, chúng ta đều là người một nhà, dù có xảy ra mâu thuẫn gì thì cũng không thể cắt đứt được.

Ba người chúng cũng vì muốn mưu lợi cho Vương gia, suy nghĩ vì hậu thế của Vương gia.

Gia chủ không nể mặt tăng cũng phải nể mặt phật, nói như thế nào thì ba vị trưởng lão chúng ta cũng là trưởng bối của ngài, vãn bối như ngài lại đối đãi với trưởng bối như vậy thì có thể nói là bất hiếu, Vương gia không thể chấp nhận được một người bất hiếu làm gia chủ.”



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.