Thần Y Vương Phi Bị Vứt Bỏ

Chương 1325





Tám trăm dặm khẩn cấp!
Đông Lăng quốc thái dân an, trừ một số cuộc chiến nhỏ ở biên giới ra, chút xô xát bên ngoài, thì cũng không có quân tình gì lớn và khẩn cấp, căn bản không phải dùng cái gì mà tám trăm dặm khẩn cấp.
Bây giờ nhiên xuất hiện cấp báo tám trăm dặm khẩn cấp, chắc chắn là chuyện lớn.

Đại Thái giám không dám chậm trễ, bất chấp người đương trị ở điện Thái Hòa, bước từng bước chạy ra ngoài, tiếp nhận văn kiện khẩn cấp trong tay tiểu thái giám.


Vừa mở ra đọc, sắc mặt ông ta mặt đại biến, không nói hai lời, xoay người liền đuổi theo Hoàng thượng.
Trước không nói việc này khiến cho dân chúng phẫn nộ và khủng hoảng, là tâm phúc của Hoàng thượng, ông ta biết rõ những nơi này có ý nghĩa gì với Hoàng thượng.
“Hoàng thượng, Hoàng thượng, tám trăm dặm khẩn cấp, tám trăm dặm khẩn cấp!” Đại Thám giám chạy như cha ruột chết đến nơi, nghiêng ngả lảo đảo quỳ gối trước mặt Hoàng thượng, dâng lên văn kiện khẩn cấp bằng hai tay.
“Hoang mang rối loạn như vậy còn ra thể thống gì, trình lên đi!” Hoàng thượng quát lớn một tiếng, trên mặt không có vẻ gì, nhưng bên tai lại hơi hoảng loạn.
Sao bây giờ lại có tám trăm dặm khẩn cấp, đã có chuyện gì xảy ra? Không lẽ Nam Lăng sắp đánh đến nơi rồi? Cũng không phải, không có tên phần tử hiếu chiến là Nam Lăng Cẩm Phàm kia, Nam Lăng không có lá gan dám khởi binh.
“Hoàng thượng, thỉnh xem qua.” Thái giám vội vã đi lên, mở văn kiện khẩn cấp ra.

Hoàng thượng vừa đọc thì mặt đen ngay.

Biểu cảm hiện tại của ông ta còn phẫn nộ hơn khi biết cây phượng thoa trên đầu Phượng Khương Trần kia là vật do tiên hoàng ban tặng.
Vô liêm sỉ!
“Ban sơn, Li sơn, Tiêu sơn, Côn sơn, Tùng sơn, thiên lôi cái gì, cái gì mà ông trời bất mãn? Chỉ là bọn giả thần giả quỷ, chẳng trách lúc bắt ngươi bỏ tù sáng nay, ngươi chẳng sợ chút nào, ra là ngươi đã có chuẩn bị từ sớm.


Cửu đệ của trầm, thủ đoạn hay lắm, tính kế hay lắm.

Trẫm thật sự ngạc nhiên vì điều ngươi đã làm!”
Một tiếng ầm vang lên, Hoàng thượng đánh một quyền vào bàn án, khiến cho tất cả tấu sớ và bài trí trên án đều rung lên, máu bắt đầu nhỏ giọt từ trên tay ông ta xuống sổ sách.

Đại Thám giám sợ đến mức cũng không dám thở mạnh, sợ nếu Hoàng thượng giận hơn nữa, sẽ giết ông ta.
“Đông Lăng Vũ Cửu, ngươi hay lắm, ngươi hay lắm! Trẫm sẽ không chịu thua, lại càng không dễ ngừng tay như vậy, chúng ta cùng chờ!”
Bốp… Phiến gỗ được dùng làm bìa của văn kiện khẩn cấp, bị Hoàng thượng bóp nát, Đại Thái giám cũng hệt như lá khô trong gió, lúc ẩn lúc hiện, cuối cùng xanh mét mặt.

“Rầm” một tiếng, ông ta quỳ rạp xuống đất: “Hoàng thượng bớt giận, Hoàng thượng bớt giận ạ!”
“Bớt giận, trẫm phải bớt giận như thế nào? Khinh người quá đáng! Mẫu tử Đông Lăng Vũ Cửu khinh người quá đáng! Đừng quên trẫm mới là Hoàng thượng, trẫm mới là cửu ngũ chí tôn!”

“Hắn, sao hắn dám, sao hắn dám…”
Sau khi Hoàng thượng nói xong câu đó, ông ta bèn ngã ngồi xuống long ỷ, hệt như đã dùng hết tất cả sức lực trên người vậy, cả người nháy mắt già đi thêm mười tuổi, không còn chút uy nghi hăng hái kiếm chỉ giang sơn trên triều đình sáng nay.
Mấy ngọn núi này xảy ra chuyện lớn, chúng không chỉ dao động dân tâm, mà còn làm hỏng hết nơi ông ta an nghỉ trăm năm sau, bảo Hoàng thường có thể chấp nhận như thế nào được?
Nếu chỉ là một ngọn núi thôi, ông ta có thể tự an ủi bản thân, nói là trùng hợp, nhưng đến năm ngọn núi gặp chuyện không may, hắn còn có thể coi đó là trùng hợp hay sao? Đây rõ ràng là sự khiêu khích của Đông Lăng Vũ Cửu!
Đại Thái giám không dám lắm mồm thêm nữa, vẫn quỳ trên mặt đất không nhúc nhích.

Một lần quỳ này quỳ đến hai canh giờ, hai chân của Đại Thám giám run lên, không còn cảm giác.

Cuối cùng, ông ta không chịu nổi nữa, ngồi hết cả người xuống đất, đợi Hoàng thượng hạ lửa giận xuống.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.