Thần Y Vương Phi Bị Vứt Bỏ

Chương 1376



Chương 1376

Động viên xong nhiều người thì phần còn lại cũng dễ xử lý. Ba vị Nhân Thượng Trí trưởng lão làm mưa làm gió nhiều như vậy, chắc chắn có không ít người bất mãn với họ.

Nhưng ba vị trưởng lão Nhân Thượng Trí có rất nhiều con cháu tài giỏi, rất nhiều chuyện trong nhà đều nằm trong tầm kiểm soát của ba nhà này, muốn động đến bọn họ thì Vương gia cũng phải tổn hại đến gân cốt.

Nếu đổi lại là Vương Cẩm Lăng của trước kia thì hắn sẽ từ từ giải quyết, nhưng hiện giờ hắn không còn kiên nhẫn như trước được. Cửu hoàng thúc đã mang chứng cứ đến thì hắn có thể đè toàn bộ những kẻ “cậy già lên mặt” trong Vương gia này xuống trong một lần…

Là người thì ai cũng ích kỷ, ba vị đại trưởng lão đã kiếm không ít lợi lộc cho nhi tử và đám tôn tử của mình trong mấy năm qua. Có những chứng cứ này thì đừng nói là trở mình, ba vị trưởng lão không bị đuổi ra khỏi Vương gia cũng nên mừng thầm rồi.

Quyền lợi của Vương gia sẽ phải lập lại một lần nữa, Vương Cẩm Lăng muốn trở thành người duy nhất có quyền ra lệnh trong Vương gia.

Vương Cẩm Lăng có tính kiên nhẫn và khả năng chịu đựng rất cao, một khi hắn đã quyết định ra tay thì sẽ rất kiên quyết, tuyệt đối không do dự. Chỉ trong vòng nửa ngày, Vương Cẩm Lăng đã bắt ba người Nhân trưởng lão, Thiện trưởng lão và Trí trưởng lão, ngay cả từ đường cũng không cần mở, dựa vào uy danh vừa mới lập trục xuất ba người không tuân theo mệnh lệnh của hắn ra khỏi Vương gia ngay lập tức.

Là một trưởng lão của Vương gia nhưng tâm không đủ rộng, muốn chiếm đoạt nhiều thứ hơn, hưởng thụ vinh hoa phú quý vậy mà vẫn chưa thỏa mãn, bọn họ muốn vì con cháu của mình mà tranh giành nhiều hơn.

Để con cháu của mình có địa vị cao ở Vương gia, không bị người khác giẫm đạp lên nên ba vị trưởng lão này đã hao tổn tâm trí dùng mọi cách giành lấy lợi ích của gia tộc.

Hơn nữa, khi giá lương thực ở ở bốn nước thay đổi đột ngột thì ba vị trưởng lão này lại lợi dụng cơ hội để nhét đầy túi riêng của mình một cách phi nghĩa, khiến cho Vương gia bị thiệt hại mất nửa cái mạng.

Nếu không vì Cửu Hoàng thúc giao chứng cứ cho hắn thì hắn vẫn không thể tin được những người luôn miệng nói suy nghĩ vì lợi ích của Vương gia mà lại có thể ích kỷ đến vậy.

Vì lợi ích của gia tộc mà suy nghĩ, haha… Cũng chỉ có hắn mới ngốc nghếch như vậy, đối diện với một đám người vì tư lợi cá nhân mà hắn lại chưa bao giờ nghi ngờ qua.

Nhưng như vậy cũng tốt, nếu không phải bọn họ có lòng tham không đáy thì sao hắn lại có cơ hội bãi bỏ ba vị trưởng lão đó, nắm lấy thực quyền của Vương gia vào trong lòng bàn tay. Vương Cẩm Lăng lật xem sổ sách thu nhập của Vương gia trong mấy năm gần đây, càng xem ánh mắt hắn ngày càng lạnh lẽo.

“Mới chỉ có bốn mươi năm mà tài sản riêng của ba vị trưởng lão cộng lại còn nhiều hơn so với thu nhập của Vương gia trong một năm, thật sự rất giỏi. Chẳng trách bọn họ lại coi trọng như vậy.”

“Bộp!” … Vương Cẩm Lăng đóng sổ sách lại, nói với người đang đứng phía sau: “Đi, lấy một nửa tài sản của ba vị trưởng lão đem đi tặng đi, nhớ lấy nhiều hơn một chút để bày tỏ thành ý của chúng ta.”

Tất nhiên số tài sản này sẽ được gửi cho Cửu Hoàng thúc, làm sao Cửu Hoàng thúc có thể vô duyên vô cớ giúp Vương Cẩm Lăng? Cửu Hoàng luôn nhìn chằm chằm vào tài sản của của Vương gia. Hơn một trăm nghìn năm qua, số tài sản mà Vương gia tích lũy được còn nhiều hơn cả quốc khố, giàu có như vậy thì sao Cửu Hoàng thúc có thể buông tha cho chứ.

“Vâng, thưa công tử.” Mặc dù người phía sau rất kinh ngạc nhưng cũng không dám hỏi thêm gì, cúi đầu đáp lại.

Vương Cẩm Lăng ném sổ sách lên bàn, đứng dậy, đi qua đi lại vài vòng, sau một hồi suy nghĩ rồi nói: “Thông báo cho tất cả các cửa hàng của Vương gia chuyện Cửu Hoàng thúc bị bắt vào ngục, ông trời bất mãn với người tài, việc ngọn núi cao này đã sụp đổ phải truyền đi khắp nơi, ta muốn mỗi một thành trấn ở Đông Lăng này đều phải biết tin tức đó.”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.