Chương 1396
Tất nhiên cấm vệ quân sẽ không ngốc đến mức nói điều này cho Phượng Khương Trần, bọn họ nghi ngờ Phù Lâm là gian tế của địch.
Tội danh của Cửu Hoàng thúc là do Hoàng thượng quyết định, tuy nói vẫn chưa được thẩm tra xử lí, nhưng Hoàng thượng đã hạ chỉ niêm phong Cửu Vương phủ, trên dưới Cửu Vương phủ đều bị đóng, không có lý gì Phù Lâm lại thành ngoại lệ.
Bằng hữu của Phượng Khương Trần có thể không có liên quan đến Cửu Vương phủ?
Cấm vệ quân phun ra, Phượng Khương Trần thật đúng là trợn mắt nói nói dối! Quan hệ của Phượng Khương Trần với Cửu Hoàng thúc cũng không phải bí mật gì. Bằng hữu của nàng đang ở Cửu Vương phủ, làm sao có thể không liên hệ gì với Cửu Vương phủ?
Tất nhiên cấm vệ quân chỉ dám chửi thầm trong lòng, không dám nói ra trước mặt Phượng Khương Trần, bọn họ cũng không muốn bị Phượng Khương Trần phản lại, rồi họ sẽ không ngóc đầu lên nổi trước mặt đồng nghiệp nữa. Cấm vệ quân ôn tồn nói: “Phượng cô nương, việc này ty chức không làm chủ được. Nếu người này không liên quan gì đến Cửu Vương phủ, Phượng cô nương có thể tự đến Thuận Thiên phủ lĩnh người.”
Cấm vệ quân muốn bắt người, đồng thời cũng một phần nhún nhường với Phượng Khương Trần. Người bị giam ở trong Thuận Thiên phủ, bảo muốn ra được cũng khó, không ai ngoại lệ, cho dù là người trên của Cửu Vương phủ. Tất nhiên, cấm vệ quân cũng không nói cho Phượng Khương Trần biết, rằng Phù Lâm là ngoại lệ.
Đến lúc đó, người đau đầu cũng không còn phải bọn họ nữa, bọn họ chỉ cần phụ trách bắt người là được rồi.
Phù Lâm đứng một bên, vẻ mặt hơi đổi, lại vẫn không hề nói gì. Hắn ta cũng không hề có tư cách nói chuyện trong hoàng thành Đông Lăng. Phượng Khương Trần suy nghĩ, quyết định đành làm theo ý của cấm vệ quân.
Chuyện ngày hôm qua thì nàng có lý, nhưng chuyện ngày hôm nay nàng có muốn làm thế nào cũng không được, dù có muốn cứu Phù Lâm, thì nàng cũng “lực bất tòng tâm”. Phượng Khương Trần hướng một ánh mắt xin lỗi về phía Phù Lâm, nhưng khi chuẩn bị mở miệng thì đã bị người ta đánh gãy…
“Chuyện này là sao nữa vậy? Phượng Khương Trần, nàng lại bị cấm vệ quân bắt rồi à?”
Trác Đông Minh đã dẫn theo một đám binh lính xuất hiện. Quân trang được mặc trên người hắn có mấy phần cảm giác hơn cả quần áo lụa là. Phượng Khương Trần nhíu này, Trác Đông Minh này lại muốn chơi trò gì nữa?
“Ra mắt Thế tử gia.” Cấm vệ quân vừa thấy người tới, sắc mặt lập tức trở nên nghiêm trọng. Vất vả lắm mới có dấu hiệu Phượng cô nương chịu nhả người, bây giờ lại thêm một Trình Giảo Kim nhảy ra nữa – cấm vệ quân thầm thấy đau đầu, nhưng không hề quên việc hành lễ.
Trác Đông Minh khoát tay áo, bộ dáng hệt như ăn chơi trác táng. Hắn không hề quan tâm đến sự tò mò của Phượng Khương Trần, tiến lên chen vào giữa Phượng Khương Trần và Phù Lâm.
Không biết đó là vô tình hay cố ý, nhưng vai của Trác Đông Minh run lên, đẩy Phù Lâm sang một bên. Phù Lâm lảo đảo mấy bước, nhân cơ hội này, người của Trác Đông Minh cách hắn ta ra. Dù khó hiểu, song Phượng Khương Trần cũng không nói gì, nàng tin là Trác Đông Minh làm việc gì cũng có một nguyên nhân xác đáng.
“Phượng Khương Trần, đi một chút đi, không phải nàng muốn mời huynh đệ chúng ta đi uống rượu hay sao? Vừa khéo hôm nay bổn thế tử gặp được nhóm người của Thuận Thiên phủ, chúng ta cùng đi uống rượu đi!” Trác Đông Minh không để cho Phượng Khương Trần có cơ hội nói chuyện, một câu xong thì đã kéo người đi, để lại Phù Lâm và một đám cấm vệ quân hai mặt nhìn nhau.
Chuyện gì đang xảy ra vậy? Không phải Thế Tử gia đến để làm chỗ dựa cho Phượng Khương Trần, gây thêm phiền phức cho bọn hắn sao, bây giờ lại đang giải vây cho bọn họ?
Dù thế nào đi nữa, Trác Đông Minh cũng lôi Phượng Khương Trần đi rồi, cấm vệ quân muốn bắt Phù Lâm thì cũng không còn trở ngại nữa, bèn lập tức bắt người lại, giải vào đại lao của Thuận Thiên phủ. Về phần Phù Lâm, hắn ta cũng là người thông minh, biết Phượng Khương Trần muốn bảo vệ mình cũng rất khó. Dù sao khi hắn lộ mặt trước mặt Phượng Khương Trần, bất kể thế nào Phượng Khương Trần cũng sẽ bảo vệ hắn ta. Phải biết rằng, hắn có thân phận không rõ chính là bất lợi cực lớn cho Cửu Hoàng thúc.