Chương 1405
Chỉ mới có mấy ngày không gặp, Tô Vân Thanh đã hệt như một con người hoàn toàn khác, còn thảm hơn so với lúc họ mới gặp ở Đình Thi phòng: Một cái xác đen chết chỉ còn da bọc xương, nào còn thấy khí độ của phú thương hàng đầu Đông Lăng nữa?
Chắc là vì lo lắng cho chuyện của Cửu Hoàng thúc. Phượng Khương Trần biết Tô Vân Thanh khéo léo, không chỉ giao hảo với nhân sĩ giang hồ như Lam Cửu Khánh, càng giao hảo với mấy nhân vật lớn ở Đông Lăng.
Tất nhiên những nhân vật lớn này đều là coi trọng mặt mũi của Cửu Hoàng thúc. Cửu Hoàng thúc chính là chỗ dựa lớn nhất của Tô Vân Thanh ở Đông Lăng, nếu Cửu Hoàng thúc ngã ngựa, Tô Vân Thanh cũng sẽ trở thành phú thương không nơi nương tựa, sớm muộn gì cũng sẽ bị người ta ăn mất, ngay cả xương cốt cũng không chừa.
Sĩ nông công thương, thương vừa giàu có vừa nhiều tiền thì đã sao? Ai ccũng có thể tùy tiện bi quy cho một cái tội danh, có thể bị đối phương xét nhà diệt tộc.
Phượng Khương Trần ở một bên đang cảm khái cho vận đời của Tô Vân Thanh, lại không biết bản thân đang bị kẻ khác đổ cho cái danh giết người. Gã sai vặt của Quốc Công phủ theo lệ đến hậu hạ Trấn Quốc công uống trà hay đi tiểu đêm lúc nửa đêm gì đó, nào ngờ lại phát hiện ra Trấn Quốc công đã không còn hơi thở nữa, bèn kinh động hết cả phủ Quốc công, tiếp theo là một nhà già trẻ hết khóc lại gào, không biết có ai đã lên tiếng: “Ngày thường thân thể Quốc công gia rất tốt, sao có thể vô duyên vô cớ qua đời chứ? Chắc chắn là do Phượng Khương Trần, là do Phượng Khương Trần đã chọc giận Quốc công gia, khiến cho tâm phế Quốc công gia bị thương!”
“Đúng, chính là Phượng Khương Trần, chắc chắn là Phượng Khương Trần! Lão phu nhân, người cần phải làm chủ cho Quốc công gia!” Sau đó trên dưới Quốc công quý phủ bèn nhất tề khóc lóc kể lể với lão phu nhân của Quốc công phủ, đòi bà ta tiến cung bẩm báo với Hoàng hậu.
Sau đó phủ y của Quốc công phủ cũng chẩn đoán ra bệnh, nói là Quốc công gia bị thương phế phủ, phế phủ xuất huyết mà chết, xác nhận là do va chạm mà thành. Lão phu nhân Quốc công phủ nghe xong, lập tức cố nén bi thống, hét to lên: “Đem hạo mệnh phục của ta đến đây, ta muốn vào cung!”
Quốc công phủ loạn như thế nào, nháo như thế nào, Phượng Khương Trần không biết. Phượng Khương Trần chỉ nói Lam Cửu Khánh ra chờ nàng ở bên ngoài, đừng khiến nàng thấy thêm phiền toái. Lam Cửu Khánh tự biết bí mật trên người Phượng Khương Trần, tất nhiên sẽ không khiến cho Phượng Khương Trần khó xử, nhưng mà…
Hắn muốn nhìn Phượng Khương Trần nhiều hơn mấy cái, muốn nói với nàng nhiều hơn mấy lời, nhưng mãi vẫn không tìm được cơ hội tốt, dù sao tính mạng của Tô Vân Thanh cũng quan trọng hơn nhiều.
Bệnh trạng của Tô Vân Thanh, không cần khởi động túi trí năng chữa bệnh, Phượng Khương Trần cũng chẩn trị ra được: Khí nóng hừng hực, dinh dưỡng qua loa, làm lụng vất vả quá độ. Nếu lúc này không phát tác ra được, nói không chừng sẽ mắc phải chứng lao, loại này bệnh ở hiện đại cũng không ít.
Phượng Khương Trần giúp Tô Vân Thanh truyền dịch dinh dưỡng, lại truyền đường glu-cô. Cơ thể Tô Vân Thanh đã ngồi một thời gian dài, lưu thông máu trong tứ chi cũng không thông thuận. Nghe Lam Cửu Khánh nói Tô Vân Thanh mới vừa chảy không ít máu, Phượng Khương Trần cũng không dám cho hắn thuốc bổ máu, chỉ có thể giúp hắn massage một chút, giúp cho tứ chi hắn được khơi thông.
Mắt thấy trời sắp sáng rồi, Phượng Khương Trần phải trở về, dặn dò Lam Cửu Khánh chăm sóc Tô Vân Thanh cho tốt, bảo Tô Vân Thanh phải nghỉ ngơi nhiều hơn, lại để ở đó một ít dược vật tăng cường sức đề kháng, mới vội vã thu dọn đồ đạc trở về.
Lúc nàng đeo hộp thuốc đi ra ngoài, Lam Cửu Khánh chặn lại ngay cửa. Phượng Khương Trần ngẩng đầu lên với vẻ mặt khó hiểu: “Có chuyện gì vậy?”
Lam Cửu Khánh có nghìn câu vạn chữ muốn nói, nhưng khi nhìn thấy hai mắt mỏi mệt kia của Phượng Khương Trần, cuối cùng lời muốn nói cũng không thốt lên được, chỉ nói một câu: “Đừng lo lắng, mọi thứ rồi sẽ ổn thôi. Hắn… cũng sẽ không có chuyện gì!”
“Hắn” kia là ai, hai người đều hiểu được.
Thì ra là đang an ủi mình – Phượng Khương Trần nhíu mày lại, cười khẽ một tiếng: “Ta biết rồi, ta ở với hắn, hắn không có chuyện đâu!”
Ngữ khí của Phượng Khương Trần kiên định, không biết là nàng trả lời phục bản thân, hay là đang trả lời Lam Cửu Khánh nữa.