Chương 1417
Mà bây giờ vẫn chưa phải là thời cơ tốt nhất để lật bài, nhưng nếu chưa lật, bọn họ sẽ trở thành bia.
“Ai nói phải tiếp tục nữa? Chấn Thiên Lôi còn lại từ lần trước đâu? Đưa hết cho ta!” Bây giờ Lam Cửu Khánh xuất hiện, chính là có kế sách.
Thủ đoạn ngầm, hắn sẽ không hết.
Không phải Quốc công phủ ỷ vào chiêu bài là một trong Tứ đại Quốc công phủ mà tạo áp lực với quan phủ, không cho quan phủ điều tra, trực tiếp bắt Phượng Khương Trần phải đền mạng sao? Vậy hắn sẽ phá hỏng Quốc công phủ, xem thử còn ai dám nói lấy mạng Phượng Khương Trần nữa!
Nếu Quốc công phủ tự gây ra chuyện, vậy Quốc công gia có chết cũng không hết tội. Không có chỗ dựa là Quốc công phủ, với khả năng của Vương Cẩm Lăng và Vân Tiêu, muốn lật lại bản án kia, tuyệt đối là dễ như trở bàn tay chuyện, mà Hoàng thượng cũng không xen vào.
Hắn cũng không tin, va chạm vậy thôi có thể đâm chết một người đang sống!
Trước đó, vì nhìn mặt mũi của Bộ Kinh Vân, hắn mới không muốn nghĩ đuổi tận giết tuyệt, hủy Quốc công phủ đi, vậy thì Bộ Kinh Vân về rồi cũng không có ý gì, nhưng cục diện hiện tại này…
Đừng trách hắn ngoan độc!
Đôi mắt Tô Vân Thanh lóe sáng: “Ngươi muốn cho nổ Quốc công phủ?” Nếu đúng là vậy, hắn sẽ lập tức cho người báo Bộ Kinh Vân biết, sẽ khiến Bộ Kinh Vân cao hứng một chút.
“Biện pháp hạ đẳng nhất, ta mới thèm dùng!” Dội Quốc công phủ, hiềm nghi lớn nhất sẽ là của Phượng Khương Trần. Chưa hết, có Chấn Thiên Lôi, đời này Phượng Khương Trần đừng hòng tự do nữa.
“Vậy ngươi cần Chấn Thiên Lôi làm gì? Chúng ta chỉ còn lại chút này thôi, ngươi cần phải dùng cho chính xác, đừng lãng phí!” Tô Vân Thanh đứng dậy, vừa lấp Chấn Thiên Lôi cho Lam Cửu Khánh, vừa dặn dò.
Lam Cửu Khánh không hề trả lời, vì…
Chắc chắn là hắn muốn lãng phí!
Tuyết rơi cả một đêm, cả hoàng thành đều bị tuyết trắng bao trùm, thỉnh thoảng có màu sắc khác cũng sẽ bị tuyết lớn như lông ngỗng che khuất đi mất.
Đây là một hồi tuyết lớn nhất từ khi Đông Lăng bắt đầu vào đông tới nay. Dường như ông trời muốn tất cả những thứ không sạch sẽ bị tuyết trắng che lấp mất, chỉ để lại sự trắng thuần tươi đẹp nhất!
Thời tiết mà tuyết lớn bay tán loạn thế này thật sự không thích hợp xuất hành, nhưng khi Quốc công phủ có chuyện buồn, một ít quan nhỏ dù không tình nguyện, cũng phải đến cùng thương tiếc.
Con, cháu của Quốc công gia dập đầu thương tiếc ở linh đường, tuy nói là trời lạnh lẽo, không có nhân vật lớn gì xuất hiện, nhưng thể diện của Quốc công phủ vẫn nên có, nhưng vào lúc này đây…
Một tiếng “rầm” vang lên, không biết từ đâu, tôn thiếu gia nhỏ nhất Quốc công phủ ôm ra một quả cầu lớn màu đen, ngã một cái rầm không xong trên mặt đất, rồi thứ đó lăn về phía chậu than.
A! Không biết là ai hét lên một tiếng, người bên trong linh đường sợ hãi, đang muốn quát to lên một tiếng thì lại ngẩng lên nhìn thấy một đống gì đen thui.
“Đây là cái gì vậy?” Người nọ vừa mới dứt lời, chợt nghe đã có một người tinh tường la to một câu: “Trời ơi, Chấn Thiên Lôi, là Chấn Thiên Lôi!”
“Chấn Thiên Lôi, là Chấn Thiên Lôi thật kìa! Chạy mau, chạy mau!”
“Đừng, đừng để nó chạm phải lửa, chết người đấy, mau ôm chúng lên đi!” Dung Thanh Thu hét lên một tiếng. Vì đã quỳ trong linh đường suốt một thời gian dài, hai chân nàng ta chân đều như nhũn ra, nhưng lúc này nàng ta đã bất chấp tất cả, đứng dậy loạng choạng, lao về phía Chấn Thiên Lôi.
“Hu hu hu…” Điều này khiến cho tôn thiếu gia còn trẻ người non dạ, quỳ rạp trên mặt đất cũng không có ai quan tâp, hắn bèn khóc bù lu bù loa lên.