Thần Y Vương Phi Bị Vứt Bỏ

Chương 1419



Chương 1419

Về phần Võ An quận chúa Dung Thanh Thu từng hào quang một thời, ngay một khắc chuyện Chấn Thiên Lôi không may mắn kia bị lộ ra, nàng ta đã thừa cơ chạy loạn, không biết đã đi đâu nữa…

“Quả nhiên là bút tích của Cửu Hoàng thúc, ra tay cũng lớn thật!” Sau khi nghe được tin tức, Vương Cẩm Lăng cười lạnh nhạt, vẫn không biết là mất mác hay đang cao hứng.

Nam nhân kia để ý Khương Trần như vậy, hắn thật sự không biết đó là chuyện tốt hay xấu. Tuy nhiên, không thể không nói, cục diện trong chuyện này càng ngày càng nghịch chuyển nhanh chóng. Không có áp lực từ Quốc công phủ, án tử này lập tức có thể quay về phúc thẩm.

Hoàng thượng… Loại chuyện cỏn con này, ông ta sẽ khinh thường, quan tâm cũng không quan tâm, chưa kể bọn họ đã nhượng bộ rồi. Tìm được nguyên nhân khiến năm ngọn núi kia bị nổ, nếu Hoàng thượng muốn truy cứu Phượng Khương Trần, vậy quá dễ!

Chính trị là một loại thỏa hiệp. Bọn họ đã thỏa hiệp rồi, vốn dĩ bọn họ muốn lợi dụng chuyện năm ngọn núi bị nổ để ép Hoàng thượng thả Cửu Hoàng thúc ra, nhưng bây giờ hẳn phải nghĩ cách khác rồi.

“Lấy thiếp tử của ta đến Thuận Thiên phủ, bảo Thuận Thiên phủ phúc thẩm lại án tử của Phượng Khương Trần.” Có một số việc không cần nói. Cửu Hoàng thúc đã làm được từng bước này rồi, tự nhiên Vương Cẩm Lăng sẽ biết nên làm bước tiếp theo như thế nào, tương tự…

“Đi, tìm mấy nhân chứng kia đến đây, bản công tử dùng được!” Vân Tiêu cũng là một người biết nhìn thời xem thế.

Phong vân biến hóa chỉ trong một đêm, mà Phượng Khương Trần cũng không biết tất cả những chuyện này. Nàng bị nhốt bên trong thiên lao, không có ai để ý. Phượng Khương Trần gõ gõ đục đục đầy nhàm chán trên tường thiên lao, muốn trình diễn tiết mục vượt ngục.

Nào biết căn bản là Cửu Hoàng thúc không cho nàng cơ hội thi triển sở trường. Sau khi nàng ngây người trong thiên lao mười ngày, động đã gần đào xong, Phượng Khương Trần còn đang cân nhắc thừa dịp nguyệt hắc phong cao mà lén chạy trốn. Ai ngờ đâu, nàng mới chuẩn bị vượt ngục thì buổi chiều cùng ngày đã có quan sai xuất hiện.

“Phượng Khương Trần, ngươi có thể ra ngoài rồi!”

“Ơ?” Vẻ mặt Phượng Khương Trần khó hiệu. Mười ngày nay nàng bị ngăn cách với bên ngoài, căn bản không biết đã có chuyện gì xảy ra. Tuy nhiên, khi nhìn thấy cửa sắt được mở ra, Phượng Khương Trần vẫn rời đi nhanh chóng.

“Ơ cái gì mà ơ? Đi nhanh lên!” Vẻ mặt quan sai không vui, không phải cô nương này cao hứng đến ngu rồi chứ?

Quan sai liếc mắt đánh giá Phượng Khương Trần một cái, vẻ mặt không kiên nhẫn. Tuy nhiên, trong giây phút nhìn thấy Phượng Khương Trần trong đó, hắn lại ngây ngẩn cả người.

Không phải chứ? Một ngày ba bữa cháo trong lao lý giữa trời tuyết lớn, không có chăn, không có lò than, Phượng Khương Trần ngây người trong đó mười ngày lại có tinh thần mười phần, sắc mặt hồng nhuận, thật sự là nghịch thiên!

Mặc dù cũng đang ngồi tù, nhưng Cửu Hoàng thúc lại hoàn toàn không giống Phượng Khương Trần. Dù hắn không nhìn thấy tận mắt chuyện xảy ra bên ngoài mấy ngày nay, nhưng hắn rõ ràng hết từng chuyện, từng chuyện một. Hắn đã đặt ra thế cục cho tất cả chuyện này.

Xuyên qua cửa sổ nhỏ trên tường nhà lao, hai tay Cửu Hoàng thúc khoanh sau lưng, nhìn không trung, thì thào nói: “Phượng Khương Trần, hẳn bây giờ nàng đã được ra ngoài rồi. Yên tâm đi, uất ức của nàng sẽ không vô ích!”

Quốc công phủ, trước kia hắn không ra tay là vì cái giá phải trả quá lớn, nhưng bây giờ… Vì Phượng Khương Trần, hắn sẵn lòng trả chút cái giá lớn ấy, còn về tin đồn trời cao bất mãn kia?

Hừ, hoàng huynh của hắn ngây thơ quá rồi! Từ đầu tới đuôi hắn cũng chưa từng đồng ý gì cả, hắn chỉ làm việc bản thân sẵn sàng làm thôi, dù sao Phượng Khương Trần ra khỏi tù được cũng là vì bản thân Phượng Khương Trần trong sạch.

Cộp cộp cộp – bên tai truyền đến tiếng bước chân nhỏ vụn, vành tai Cửu Hoàng thúc khẽ nhúc nhích, vẫn giữ lại tư thế ngồi yên như khóa trước đó, bộ dáng cao ngạo như thể vạn vật cũng không truyền được vào mắt hắn.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.