Chương 1435
Vương Cẩm Lăng thầm khen Phượng Khương Trần biết hưởng thụ, cả gia chủ nhà họ Vương như hắn đây cũng không biết cách đến như vậy. Vương Cẩm Lăng nghi ngờ, rằng sợ là xuất thân của Phượng Khương Trần cũng không đơn giản như bề ngoài thế nhân thấy vậy.
“Cũng là người huynh cho tốt đẹp!” Tuy nói là giao tình với Vương Cẩm Lăng cũng không cần nói, nhưng khi cầu người ra tay, cuối cùng vẫn nên khách sáo một chút. Hai người vừa nói chuyện phiếm vừa ăn hoa quả. Không bao lâu sau, tiểu nhị đã mang thức ăn lên.
Ăn không nói, ngủ không nói, dù Phượng Khương Trần có không quan tâm lễ nghi trên bàn ăn, thì khi ăn cơm, nàng cũng không bàn chuyện. Ăn cơm xong, họ đứng dậy bộ tiêu thực trong nhà kính trồng hoa, thuận tiện nói chuyện chính sự.
“Cẩm Lăng, lần này ta có thể ra khỏi thiên lao, cũng nhờ có huynh ít nhiều.” Phượng Khương Trần cúi đầu, thuận tay hái một đóa hoa hồng xuống.
Hoa hồng trong giữa mùa này thật sự rất quý giá, nhưng Phượng Khương Trần lại chẳng đau lòng một chút nào, phá cho cây hoa hồng mà thợ vườn phải vất vả lắm mới trồng ra được đến loạn thất bát tao. Vương Cẩm Lăng đứng sau lưng Phượng Khương Trần, nhìn nàng “lạt thủ tầm hoa” mà vẫn đầy cưng chiều.
“Một chút việc nhỏ thôi, người thật sự bỏ sức cũng không phải ta.” Vương Cẩm Lăng cũng không thừa cơ mà giành công về riêng mình, người đứng phía sau bày ra chuyện này chính là Cửu Hoàng thúc, hắn cùng lắm chỉ là đẩy thuyền.
Tất nhiên là Phượng Khương Trần biết điều này: “Không có sự góp sức của huynh, ta cũng không ra được, huynh đừng khiêm tốn quá.”
“Một chút việc nhỏ, lại đáng để nàng cố tình tới tạ ơn sao?” Vương Cẩm Lăng không thích Phượng Khương Trần nói những lời khách sáo với mình như vậy, bèn lên tiếng có phần bất đắc dĩ. Nếu nói tạ ơn, hắn mới là kẻ nên tạ ơn kia mới đúng.
“Tất nhiên là không, ta mới không chỉ vì cảm tạ mà tìm đại ân nhân đây là huynh đấy! Hôm nay ta hẹn huynh tới đây là có chuyện quan trọng muốn cùng bàn bạc.” Phượng Khương Trần xoay người, đối mặt mà nhìn Vương Cẩm Lăng.
Trong khóm hoa, nam tử ôn nhã, nữ tử kiều mỵ. Hai người nhìn nhau, nếu trong hai đôi mắt kia đều là tình thâm ý trọng, vậy hẳn đây sẽ là một hình ảnh đẹp đẽ dường nào, tiếc thay, nó lại không phải…
Vương Cẩm Lăng cảm thấy có mấy phần tiếc nuối: “Vậy hôm nay nàng tìm đến ta là có chuyện gì? Nàng với ta mà còn phải nói chuyện khách sáo thế này sao?”
“Tất nhiên là không!” Phượng Khương Trần cười đầy xấu hổ: “Cẩm Lăng, ta đã đề nghị Thôi gia góp sức cứu Cửu Hoàng thúc, ta biết gần đây huynh cũng có hành động, huynh có thể hợp tác với Thôi gia chăng?”
Ánh mắt Phượng Khương Trần nhìn Vương Cẩm Lăng nóng rực, chờ đợi đáp án của Vương Cẩm Lăng.
“Hợp tác với Thôi gia cứu Cửu Hoàng thúc?” Vương Cẩm Lăng không nói hết ý trong lời Phượng Khương Trần ra ngoài.
“Phải.” Phượng Khương Trần gật đầu. Tuy là nàng nói chắc nịch trước mặt Thôi Hạo Đình, nhưng nàng cũng không quá chắc chắn. Vương Cẩm Lăng không chỉ là là Đại công tử nữa, hắn đã là gia chủ của Vương gia rồi, loại chuyện không có lợi ích thế này, hắn có thể làm không?
Vương Cẩm Lăng không trả lời câu hỏi của Phượng Khương Trần, chỉ hỏi lại: “Vì sao nàng lại động đến Thôi gia? Thôi gia đã ẩn cư từ lâu đột nhiên sẵn lòng hợp tác với Vương gia, Thôi gia đây là đang muốn rời núi sao?”
Vương Cẩm Lăng nhìn xa hơn, rõ ràng hơn Phượng Khương Trần nhiều. Không phải động thái này của Thôi gia là tín hiệu họ sẽ rời núi sao? Nếu không, sao Thôi gia có thể chấp nhận làm loại chuyện cố hết sức không lấy lòng này?