Thần Y Vương Phi Bị Vứt Bỏ

Chương 1437



Chương 1437

“Không hề ngớ ngẩn, Khương Trần dù có ngớ ngẩn đến đâu cũng rất đẹp.” Vương Cẩm Lăng không cho Phượng Khương Trần cơ hội nói thêm, chỉ tay về phía cửa: “Khương Trần, sắp muộn rồi, ta đưa nàng về.”

Phượng Khương Trần muốn từ chối nhưng Vương Cẩm Lăng đã bước tới mở cánh cửa nhà kính: “Đi thôi, để nàng đi về một mình ta không yên tâm, hôm qua ra ngoài cũng không báo cho ta một tiếng, thiên kim tiểu thư của Tô gia cũng không dễ đối phó. Nhân tiện, sau khi Tô Nhu trở về, nghe nói nàng ta vẫn hôn mê bất tỉnh.”

Vương Cẩm Lăng thực sự lo lắng cho sự an nguy của Phượng Khương Trần, trong khoảng thời gian này kinh thành quá hỗn loạn, ngoại trừ hoàng tử Bắc Lăng ra, hoàng thành này còn tập hợp các hoàng tử của Tam Quốc cũng như còn có một vài Thế gia thế lực không nhỏ.

“Nàng ta hôn mê bất tỉnh? Nàng ta đáng bị như vậy, thôi miên rất hữu dụng.” Phượng Khương Trần nghe Vương Cẩm Lăng nói như vậy cũng khó có thể từ chối.

Gần đây mọi chuyện khá hỗn loạn, cũng không biết hoàng thượng có ý gì, lại có thể cho phép các hoàng tử Tây Lăng và Nam Lăng hoạt động ở Đông Lăng, thôi được, tất cả đều có lý do, một là kết hôn, hai là đi so tài.

“Thôi miên?” Vương Cẩm Lăng dừng bước lại, mê muội nhìn Phượng Khương Trần, từ này rất xa lạ với hắn.

“Đó là thuật mê hoặc, mê hoặc thần trí con người, để người ta làm theo ý của kẻ sử dụng.” Loại chuyện này không xa lạ ở Trung Quốc, thời cổ đại đã có người dùng thuốc để khống chế con người, chẳng qua cần dùng lâu mới có thể thấy hiệu quả.

Thuật thôi miên chỉ có tác dụng hướng dẫn, nếu người bị thôi miên không hợp tác thì khả năng thôi miên thành công là rất nhỏ, ám chỉ là không có khả năng thành công.

Nếu thôi miên có ích giống như lời nói, vậy tại sao phải tra khảo phạm nhân, cứ để đại sư thôi miên trực tiếp thôi miên, thôi miên cũng dùng trong tâm lý trị liệu.

“Thiên gia nhà họ Tô làm sao có thể làm được chuyện này? Không phải thuật thôi miên đã thất truyền rồi sao?” Không ai thích thuật thôi miên, dù sao cũng không ai hy vọng bị thôi miên, sau đó làm điều gì đó trái với nguyên tắc của chính mình.

“Trời sinh Tô Nhu dường như có khả năng trở thành một người thôi miên nhưng năng lực của nàng ta không mạnh, huynh không cần lo lắng, dựa vào tâm trí của huynh, nàng ta căn bản không mê hoặc được huynh. Hơn nữa, khi nàng ta thực hiện thôi miên, nàng ta phải dùng đến đồ vật bên ngoài, khi nhìn nhiều vào mắt của nàng ta, sẽ không thể không làm theo lời nàng ta nói.” Phượng Khương Trần căn bản không để tâm đến Tô Nhu, đừng nói là chút đạo hạnh bây giờ của Tô Nhu, thậm chí bậc thầy thôi miên hàng đầu không thể thôi miên nàng.

Tất nhiên không chỉ riêng nàng, nàng chỉ cần tùy ý kéo một thiếu úy ra khỏi quân đội đến bậc thầy thôi miên cũng không thể thôi miên được, con tinh này là người nắm giữ bí mật quân sự, nếu có thể bị thôi miên dễ dàng như vậy thì đó không phải là đánh vào bộ mặt của quốc gia sao?

Thôi miên không thần kỳ đến vậy đâu, đối phó với ếch và những loại động vật hạ cấp khác thì được.

Vương Cẩm Lăng thở phào nhẹ nhõm: “Chuyện này cũng tốt, bằng không Tô gia có một nhân vật như vậy, không biết là may mắn hay đáng tiếc.”

“Chuyện đó không liên quan đến chúng ta, bản lĩnh đối phó với chúng ta của Tô Nhu còn kém quá xa, chẳng qua chỉ là một công cụ cho người ta sử dụng, Tô Nhu chưa đủ làm chúng ta phải sợ hãi, thay vì lo lắng nàng ta không bằng lo lắng đại tú Huyên Phi của cung Huyền Tiêu .” Tô Nhu chỉ hữu dụng với Tô gia, chỉ Nam Lăng Cẩm Phàm mới có thể bảo vệ nàng ta, còn người nhà Huyên Phỉ lại bảo vệ nàng ta vô điều kiện.

“Huyên Phi?” Vương Cẩm Lăng vốn là người không lộ ra cảm xúc nhưng lại khó có thể che giấu vẻ chán ghét khi nhắc tới cái tên này: “Khương Trần, nàng không cần lo lắng, Huyên Phi sẽ không còn là mối nguy rất nhanh.”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.