Thần Y Vương Phi Bị Vứt Bỏ

Chương 1473



Chương 1473

“Đa tạ ý tốt của hai vị, Dạ Thành ta có thể thiếu cái khác nhưng tuyệt đối không thiếu tiền!’’ Dạ Diệp bị Trác Đông Minh và Vương Cẩm Lăng kẻ xướng người hoạ chọc cho phát cáu, nghiến răng nghiến lợi rít gào nói.

“Không thiếu thì không thiếu, Dạ thiếu chủ nói lớn tiếng như thế để làm gì, sợ chúng ta không nghe thấy sao? Nếu như Dạ thiếu chủ không thiếu tiền vậy thì phiền ngài hãy trả phí chữa bệnh lại cho ta đi, không nhiều lắm… Một ngàn lượng vàng, ta nghĩ Dạ thiếu chủ chắc không thiếu số bạc này đâu nhỉ?’’ Phượng Khương Trần càng thêm chắc chắn rằng thứ nằm trong quan tài kia phải rất quan trọng, nếu không Dạ Diệp sẽ không nói ra những lời như thế.

“Không phải chỉ là một nghìn lượng vàng thôi sao? Được rồi, sau khi trở về ta sẽ cho người trả lại ngươi.’’ Dạ Diệp táo bạo nói, mặc dù hắn cảm thấy Phượng Khương Trần chỉ đang mạnh miệng nhưng vừa mới dứt lời xong, hắn cũng ngại trả giá.

Sau khi trở về sẽ trả lại?

Nếu ta thực sự muốn tiền, còn chờ ngươi đến tận bây giờ sao?

Hừ… Phượng Khương Trần cười lạnh: “Dạ thiếu chủ, không phải Phượng Khương Trần ta không tin ngài, nhưng sự thật là… Ngài nợ phí khám bệnh của ta lâu lắm rồi, sau khi trở về sẽ trả lại? Sau khi trở về là đến khi nào? Dạ thiếu chủ, đừng nói Khương Trần keo kiệt, ta không được táo bạo như ngài đâu, nếu ngài không đủ khả năng chi trả thì ta cũng không muốn làm khó ngài, Dạ thiếu chủ cứ cho người khiêng lễ vật vào rồi để đó là được, Khương Trần sẽ coi như đó là chi phí khám bệnh.’’

Những lời này của Phượng Khương Trần đã đủ cay nghiệt, không phải “không trả phí khám bệnh” mà là “không trả nổi phí khám bệnh”, chẳng phải đang nói Dạ Thành nghèo nàn sao?

Nhưng Trác Đông Minh lại còn cố tình khen ngợi: “Phượng Khương Trần có lòng tốt nên mới giúp Dạ thiếu chủ giải quyết một vấn đề khó khắn không nhỏ, ngài không cần phải cảm kích, chỉ là một ngàn lượng vàng thôi mà, chúng ta không để ý đâu.’’

“Ta nói, Dạ Thành của ta có tiền, sau khi trở về nhất định sẽ cho người đưa đến, đừng nói là một ngàn lường, mà ngay cả một vạn lượng, Dạ Diệp ta cũng trả được.’’ Dạ Diệp cố gắng giải thích, nhưng dường như tất cả mọi người có mặt ở đây đều vờ như không nghe thấy.

Đừng quên, đây là Phượng phủ, là địa bàn của Phượng Khương Trần, Dạ Diệp làm kẻ ác còn muốn nguỵ biện, nằm mơ đi.

“Khương Trần, mở ra xem xem, rốt cuộc bên trong quan tài Dạ thiếu chủ đưa đến đang giấu thứ gì mà có thể khiến ngài ấy che chở như thế, bổn thế tử rất tò mò.’’ Nhìn thấy dáng vẻ thấp thỏm không yên của Phượng Khương Trần, Trác Đông Minh biết rõ nàng cực kỳ quan tâm đến thứ đồ bên trong quan tài nên mới bắt cơ hội chuẩn xác lập tức mở miệng.

“Thế tử gia nói đúng, nếu mọi người đã muốn xem như thế vậy thì hãy mở ra đi.’’ Phượng Khương Trần cảm kích mỉm cười với Trác Đông Minh, lập tức ra lệnh cho thị vệ trong phủ.

Đúng là nàng cảm thấy rất hứng thú với thứ đồ bên trong quan tài, nàng muốn biết rốt cuộc là thứ gì mà có thể khiến nàng thấp thỏm bất an như thế.

“Dừng tay! Phượng Khương Trần, ta đã nói những thứ bên trong không phải để tặng cho ngươi rồi mà.’’ Dạ Diệp không thể vòng vo nữa, chuyện đã đến nước này, hắn cũng không có cách nào khiến Phượng Khương Trần tự vả miệng, chỉ có thể làm người xấu đến cùng.

Dạ Diệp hằn học trừng mắt liếc nhìn Nam Lăng Cẩm Phàm và Tây Lăng Thiên Lâm một cái rồi xông lên chặn trước mặt hai cỗ quan tài.

Tây Lăng Thiên Lâm và Nam Lăng Cẩm Phàm cũng khổ không thể tả, bọn họ rất muốn mở miệng, ít nhất ngoài mặt muốn giúp đỡ Dạ Diệp một chút, nhưng hai người, một người bị Tây Lăng Thiên Vũ nhìn chằm chằm, một người bị Vương Cẩm Lăng kéo lại, bọn họ chỉ có thể mặc kệ Dạ Diệp chiến đấu một mình.

Dù sao sức nặng của thứ đồ bên trong quan tài như thế là đủ rồi.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.