Thần Y Vương Phi Bị Vứt Bỏ

Chương 1475



Chương 1475

“A… Dạ Diệp, ngươi đáng chết!’’

Sau khi lấy lại tinh thần, Phượng Khương Trần đau đớn hét lên một tiếng, nước mắt không ngừng chảy dài trên mặt, cả người như muốn sụp đổ, hai mắt mở to, không hề có dấu vết của sự tức giận, nhưng khi nhìn chằm chằm vào Dạ Diệp lại khiến Dạ Diệp sởn tóc gáy, như thể đang bị một con quỷ khát máu theo dõi.

“Tiểu thư, tiểu thư, người đừng làm nô tỳ sợ.’’ Sau khi nghe thấy ba chữ “Phượng tướng quân”, Đồng Giác và Đồng Dao lập tức sửng sốt, rồi lại nghe thấy tiếng gào khóc đau khổ bi thương của Phượng Khương Trần, bọn họ vội vàng ôm lấy chủ tử của mình, các nàng sợ Phượng Khương Trần sẽ sụp đổ mất!

Sắc mặt Phượng Khương Trần trắng bệnh giống như xác chết, vùng vẫy thoát khỏi Đồng Giác và Đồng Dao, máy móc đi về phía Dạ Diệp, đôi môi đỏ như máu mím chặt: “Dạ Diệp, ngươi muốn lấy thi thể của phụ thân ta cho chó ăn?’’

Giọng điệu lạnh lùng u ám tựa như một ma nữ đang muốn đòi mạng, Dạ Diệp liên tục lui về phía sau: “Phượng Khương Trần, ngươi muốn làm gì? Hai cỗ thi thể này là do ta tìm thấy, ta muốn làm gì thì làm, ta sẽ đưa thi thể của phụ thân ngươi cho chó ăn đấy, thì làm sao nào?’’

Ha ha… Phượng Khương Trần chỉ cười lạnh mà không nói một lời, ánh mắt thâm trầm âm u nhìn Dạ Diệp, giống như đang muốn giết chết hắn.

Dạ Diệp không ngừng nuốt nước miếng, đột nhiên nhận ra mình đã chọc giận đến sát tinh, hắn không ngờ phản ứng của Phượng Khương Trần lại lớn đến vậy, chẳng phải chỉ là hai người chết thôi sao, cần gì phải phát điên như thế?

Mấy người xem xung quanh thấy Thái tử không nói gì nên cũng không dám nhiều lời, chỉ đồng cảm nhìn về phía Phượng Khương Trần, lúc trước khi thi thể của Phượng tướng quân vẫn chưa tìm được, Phượng Khương Trần còn có thể ôm một chút hi vọng rằng có lẽ phụ thân mình chưa chết, nhưng bây giờ…

Thi thể của Phượng tướng quân bị Dạ Diệp khiêng vào, hơn nữa còn luôn miệng nói muốn đưa đi cho chó ăn, lần này thiếu chủ Dạ Thành thực sự đã cầm đao chọc đúng nỗi đau của Phượng Khương Trần thật rồi.

Khi tất cả mọi người ở đây đều cho rằng Phượng Khương Trần sẽ không nói gì thì nàng lại lên tiếng, nhưng không trả lời câu hỏi của Dạ Diệp mà chỉ vào xương cốt trong chiếc quan tài còn lại, hỏi: “Vậy còn xương cốt kia là của ai?’’

Thực ra nàng đã lờ mờ đoán được, chỉ là không dám chắc chắn.

Trong vòng một ngày, nhìn thấy thi cốt của hai người thân yêu nhất của mình, ông trời cứ phải ép nàng phát điên mới cam lòng sao?

“Đó là xương cốt của nương ngươi, bên trong có một miếng ngọc bội, đó là miếng ngọc bội mà bà ấy vẫn luôn mang trên người, ta đã phái người tìm thấy nơi nương ngươi nằm xuống.’’

Dạ Diệp cũng không hiểu nỗi rốt cuộc mình bị làm sao, nhưng khi bị ánh mắt giết chóc kia của Phượng Khương Trần nhìn chằm chằm, đầu óc hắn bỗng trở nên trống rỗng, còn chưa kịp nghĩ ra được gì thì đã ngoan ngoãn khai hết.

“Nương của ta!’’

Một giọt nước mắt đỏ như máu chảy ra từ khoé mắt Phượng Khương Trần, ngay khi tất cả mọi người ở đây đều cho rằng Phượng Khương Trần sẽ giết chết Dạ Diệp thì nàng lại lùi về phía sau một bước, chỉ tay về phía cửa nói với Dạ Diệp: “Dạ Diệp, ngươi có thể cút.’’

“Phượng Khương Trần, ngươi dám bảo ta cút? Được… Ta đi, người đâu, khiêng hai khối thi thể kia về cho ta, ta muốn…’’

“Bốp…’’ Phượng Khương Trần xoay người lại, tát vào mặt Dạ Diệp một cái: “Nếu ngươi còn dám nói thêm một chữ nữa, ta sẽ bắt ngươi đi cho rắn ăn.’’

Đây không phải uy hiếp, Phượng Khương Trần nói được chắc chắn sẽ làm được, Dạ Diệp có thể khẳng định điều này.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.