Chương 1482
Tô Tư Hành và Xuân Hội, Hạ Vãn, Thu Hoạ, Đông Tình ở lại chăm sóc Phượng Khương Trần, còn Đồng giác và Đồng Dao vội vàng quay lại xử lý chuyện hài cốt của Phượng tướng quân và Phượng phu nhân.
Tiểu viện mà Thôi Hạo Đình đang ở cách chỗ của Phượng Khương Trần không xa, âm thanh thình thịch lạch cạch vang lên bên tai khiến hắn muốn giả vờ như không biết cũng không được, huống chi bản thân hắn cũng đang chờ tin tức của Phượng Khương Trần.
“Phượng Khương Trần cũng là một người có số khổ.’’ Thôi Hạo Đình hạ quân cừ trắng trong tay xuống, nhớ đến cạnh Phượng Khương Trần chơi cờ với hắn hai ngày trước, trong lòng cảm thấy hơi thương xót.
Một nữ nhân kiêu hãnh và tự tin như vậy lại đắm chìm trong nỗi bi thương tột cùng sau khi nhìn thấy hài cốt của phụ mẫu mình, thật đúng là khiến người khác không thể tin được.
Hoá ra Phượng Khương Trần cũng không phải là người mạnh mẽ, chỉ là chưa tìm được nhược điểm của nàng nên nàng cũng không thèm quan tâm.
Thôi Hạo Đình cảm thấy cực kỳ may mắn khi có tên Dạ Diệp ngu ngốc đã thử chạm đến giới hạn của Phượng Khương Trần, thành công khiến nàng sụp đổ, hắn rất muốn nhìn xem rốt cuộc Phượng Khương Trần sẽ trả thù Dạ Diệp như thế nào.
“Nếu không cha không mẹ là một người mệnh khố thì ngày đó có rất nhiều người đã mang trên mình mệnh khổ, chẳng phải chính ngươi lúc ấy cũng là một người mệnh khổ hay sao?’’
Trong tay Nguyên Hi tiên sinh cầm một quân cờ đen, dứt khoát đặt xuống bàn cờ: “Hạo Đình, thay vì quan tâm đến việc Phượng Khương Trần khổ hay không khổ, ngươi hãy quan tâm đến bệnh tình của mình đi thì hơn, với tình trạng này của Phượng Khương Trần, ta không yên tâm.’’
Hai ngày sau chính là ngày mà Phượng Khương Trần đã hẹn với bọn họ sẽ làm phẫu thuật cho Thôi Hạo Đình, nhưng với tình trạng bây giờ của nàng thực sự có thể làm được sao?
Nguyên Hi tiên sinh vô cùng nghi ngờ!
“Nếu không được thì đẩy đến hôm khác, đột nhiên xảy ra chuyện như thế, có lẽ Phượng Khương Trần cũng không muốn.’’ Thôi Hạo Đình không quan tâm đến thời gian hai ngày gì đó mà càng quan tâm đến tính mạng của bản thân mình hơn, hắn tuyệt đối sẽ không giao tính mạng của mình cho một người đang chìm đắm trong nỗi bi thương và không thể kiếm chế được như Phượng Khương Trần.
“Cũng chỉ có thể như thế mà thôi.’’ Nguyên Hi cúi đầu nghiên cứu bàn cờ, đột nhiên phát hiện… Hình như hắn đã đi nhầm rồi.
Ôi…
Nửa khắc sau, Thôi Hạo Đình đứng dậy: “Tiểu thúc, ngài thua rồi.’’
Nguyên Hi tiên sinh nhìn chằm chằm vào bàn cờ một lúc lâu, không thể tin nổi mình thực sự thua dưới tay Thôi Hạo Đình, lập tức nhảy dựng lên: “Không thể nào, không thể nào, sao ta có thể bị ngươi đánh bại được.’’
“Sự thật đang bày ở trước mắt, ngài thua rồi.’’ Tâm trạng của Thôi Hạo Đình rất tốt, bị Phượng Khương Trần làm chi phân tâm cũng có chỗ tốt, chẳng phải… Hắn đã đánh thắng Nguyên Hi tiên sinh nổi danh khắp thiên hạ rồi sao?
“Một ván nữa, một ván nữa, ta không tin ta sẽ thất bại bởi một người như ngươi, lúc nãy ta chơi không nghiêm túc.’’ Vừa dứt lời, Nguyên Hi tiên sinh đã nhặt quân cờ về, muốn chơi một ván nữa.
Nhưng Thôi Hạo Đình không thèm quan tâm đến hắn: “Không, ngài không phải là đối thủ của ta.’’ Nói xong, hắn lập tức xoay người đi vào phòng, để lại một mình Nguyên Hi đang nghiến răng nghiến lợi nhìn bàn cờ.
Ngày mai hắn còn phải đi an ủi Phượng Khương Trần mấy câu, hắn muốn đi ngủ sớm một chút.
Kết quả thật khiến cho tất cả mọi người phải mở rộng tầm mắt, Phượng Khương Trần không hề đắm chìm trong bi thương hối tiếc, cần người khác an ủi và tranh thủ sự đồng cảm của người khác giống như Thôi Hạo Đình suy nghĩ, mà thay vào đó, nàng vẫn giống như thường ngày, biểu cảm trên khuôn mặt vừa phải đến hoàn hảo, không hề lộ ra bất cứ vẻ bi thương phiền muộn nào, đôi mắt sáng ngời như thường, bình lặng như làn nước mùa thu, nếu nàng không mặc trên người một bộ tang phục trắng tinh thì Thôi Hạo Đình cũng nghi ngờ có phải tất cả những chuyện xảy ra ngày hôm qua chỉ là một giấc mộng thôi không?