Thần Y Vương Phi Bị Vứt Bỏ

Chương 1491



Chương 1491

Nhưng sau khi nói xong, Phượng Khương Trần cũng không để ý đến Nguyên Hi tiên sinh nữa, nàng đứng dậy đi đến bàn làm việc, lắp máy phân tách.

Có thể chiết xuất ra tế bào gốc tạo máu trước, nhưng Phượng Khương Trần lại cảm thấy thực sự không cần thiết, để thuốc mê trong người Thôi Hạo Đình phát huy tác dụng vẫn cần một khoảng thời gian nhất định, nàng định tận dụng thời gian này để chiết xuất tế bào gốc tạo máu, đồng thời cũng có thể khiến hai thúc cháu này yên tâm hơn.

Lúc đầu Phượng Khương Trần muốn gọi Tôn Tư Hành đến để giải thích cách sử dụng chiếc máy phân tách này cho hắn nghe, nhưng sau khi suy nghĩ lại vẫn từ bỏ ý định, sau này còn có rất nhiều cơ hội, không cần phải làm ra vẻ giải thích trước mặt Nguyên Hi và Thôi Hạo Đình.

Sau khi lắp ráp dụng cụ xong, Phượng Khương Trần rảnh rỗi không có việc gì làm, nàng cũng không muốn ngồi không nên đứng dậy dựa vào bàn làm việc, hơi ngả người ra phía sau, trên mặt không có bất cứ cảm xúc gì, ánh mắt rơi vào trên túi máu của Nguyên Hi, bất động không nhúc nhích.

Dáng vẻ nghiêm túc kia giống như trên túi máu có điều bí ẩn gì đó, những người trong phòng phẫu thuật cũng bị nàng ảnh hưởng, cả đám nhìn chằm chằm vào túi máu, nhưng nhìn một lúc vẫn không thấy có gì khác biệt trên đó.

Ngay khi tất cả mọi người ở đây đang khó hiểu thì Phượng Khương Trần lại di chuyển.

Nàng sải bước đi về phía Nguyên Hi, cả ba người đều nhìn chằm chằm vào Phượng Khương Trần, muốn thấy rõ động tác tiếp theo của nàng, kết quả lại khiến bọn họ thất vọng, Phượng Khương Trần không làm bất cứ động tác kinh thiên động địa nào cả, nàng chỉ gỡ túi máu xuống mà thôi.

Ôi trời… Dáng vẻ nghiêm túc cứng nhắc kia của Phượng Khương Trần khiến bọn họ nghĩ rằng một chuyện gì đó rất đặc biệt sẽ xảy ra, kết quả là… Uổng công mong chờ rồi.

Lúc này Phượng Khương Trần đã hoàn toàn tập trung vào công việc, căn bản không hề chú ý đến hành động của ba người còn lại, huống chi là ánh mắt mong chờ của bọn họ.

Nếu Phượng Khương Trần biết ba người kia có suy nghĩ ngây thơ ấu trĩ như thế trong đầu, chắc chắn sẽ cầm dao mổ để mở đầu bọn họ ra xem rốt cuộc bên trong chứa thứ gì mà có thể nhàm chán đến vậy?

Phượng Khương Trần cầm túi máu đi về phía chiếc máy phân tách, đồng thời kéo một chiếc ghế dựa từ dưới bàn làm việc ra, ngồi lên, sau đó…

Khụ khụ… Không có sau đó nữa.

Phượng Khương Trần đưa lưng về phía ba người, chẳng ai biết nàng đang làm gì ở đó, lúc này Tôn Tư Hành cũng chợt nhớ ra công việc của mình, hắn rót một cốc nước trắng, cầm hai viên thuốc đưa đến cho Nguyên Hi tiên sinh, ra hiệu cho hắn uống nó.

Thuốc ngủ!

Chờ đến khi Phượng Khương Trần phân tách được tế bào gốc tạo máu xong thì thuốc ngủ và thuốc gây mê cũng đã phát huy tác dụng, không có tác dụng cũng không sao, bọn họ có thể chờ, chờ đến khi dược hiệu phát huy mới thôi!

Trong khi Phượng Khương Trần đang bận rộn tối mắt tối mũi trong phòng phẫu thuật thì Đồng Giác và Đồng Dao ở bên ngoài cũng không hề rảnh rỗi, không hiểu tại sao mọi chuyện lại diễn ra thuận lợi vượt quá dự tính của bọn họ, những tin tức lần lượt được người dưới đưa về không ngừng, chỉ trong vòng hai ngày ngắn ngủi gần như đã điều tra rõ ràng sự việc.

Phượng Khương Trần rất coi trọng chuyện này, các nàng đã dùng hết khả năng của mình để đi điều tra, thậm chí còn mượn sức lực của Vương gia, nhưng cho dù là vậy cũng không thể nào điều tra rõ mồn một sự việc nhanh như thế.

Nếu chuyện của mười mấy năm trước có thể điều tra một cách dễ dàng như thế thì Phượng Khương Trần cũng không đến mức không biết gì, đánh chết Đồng Giác và Đồng Dao cũng không tin trong chuyện này không có gì kỳ quái.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.