Thần Y Vương Phi Bị Vứt Bỏ

Chương 1496



Chương 1496

Vừa mới bước ra khỏi phòng bệnh đã nhìn thấy Đồng Giác và Đồng Dao đang đứng đó chờ nàng, bước chân Phượng Khương Trần nhanh hơn nữa: “Có chuyện gì vậy?’’

“Tiểu thư, điều ra được rồi.’’ Khi nói những lời này, trên mặt Đồng Giác và Đông Dao cũng chẳng vui vẻ là mấy

“Nhanh như thế sao?’’ Phượng Khương Trần nhíu mày: “Đi, về phòng rồi nói.’’

Đây cũng không phải là một nơi thuận tiện để nói chuyện, Đồng Giác và Đồng Dao gật đầu, ngoan ngoãn đi theo…

Bên ngoài không phải là nơi thuận tiện để nói chuyện nhưng sau khi trở về phòng thì có thể nói bất cứ lúc nào.

Đồng giác và Đồng Dao còn tưởng rằng sau khi trở về sân viện của mình, Phượng Khương Trần sẽ ngay lập tức hỏi đến những tin tức mà bọn họ điều tra được, nhưng không ngờ nàng không hề vội vã chút nào, sai người chuẩn bị nước ấm, nàng muốn tắm rửa và ăn cơm.

Nàng phải chuẩn bị tinh thần thật tốt, ăn uống đầy đủ rồi mới có sức lực để đối mặt với những chuyện tiếp theo, đối mặt với chân tướng sự thật được giấu kín suốt mười mấy năm qua, mọi chuyện đã được điều tra rõ ràng, lúc này nàng không cần phải lo lắng thêm nữa.

Cũng may bốn nha hoàn Xuân Hội, Hạ Vãn, Thu Hoạ, Đông Tĩnh hiểu rất rõ thói quen của Phượng Khương Trần, biết rằng mỗi khi bước ra khỏi phòng phẫu thật, nàng nhất định phải tắm rửa trước nên đã sớm sai người chuẩn bị sẵn nước nóng, vẫn luôn đặt trên bếp cho đủ độ ấm, Phượng Khương Trần vừa ra ngoài là đã có sẵn nước ấm để dùng.

Ngâm bình trong làn nước ấm, Phượng Khương Trần cố gắng hết sức thả lỏng cơ thể, nhắm mắt lại, che giấu đi nỗi buồn và cảm giác bất an mờ nhạt trong mắt.

Điều tra ra được chuyện nàng muốn tìm hiểu quá nhanh cũng không phải là một dấu hiệu tốt, điều này cho thấy vấn đề phức tạp hơn rất nhiều so với những gì nàng nghĩ, và càng có nhiều người nhúng tay vào hơn dự đoán của nàng.

Có người muốn lợi dụng này chuyện này để mưu lợi cho riêng mình, lợi dụng cái chết của phụ mẫu nàng để trục lợi.

Nghĩ đến khả năng này, trong lòng Phượng Khương Trần tràn ngập chua xót, đám người này thậm chí còn không chịu buông tha cho hai người đã chết, chẳng lẽ bọn không thể thử suy bụng ta ra bụng người, ngẫm nghĩ lại xem một người con gái như nàng sẽ đau lòng đến nhường nào.

Bất kể nàng là ai đi chăng nữa, trong lòng nàng, Phượng tướng quân và Phượng phụ nhân là phụ mẫu của nàng, phụ mẫu nàng cũng chỉ có hai người bọn họ, còn đôi cha mẹ, một người vứt bỏ nàng, một người không nhận nàng ở kiếp trước căn bản không xứng để nàng gọi là cha mẹ.

Nàng gửi gắm tất cả những khao khát về tình thương của cha mẹ lên người bọn họ, trong đầu nàng vẫn còn có hình ảnh Phượng phụ ôm nàng vào ngực khi còn nhỏ, bàn tay rộng lớn ấm áp vỗ về cái đầu nhỏ của nàng nói: “Tiểu Trần của phụ thân là tiểu cô nương xinh đẹp nhất Cửu Châu này, chờ Tiểu Trần lớn lên, phụ thân sẽ chọn cho con một nam nhân tốt nhất thiên hạ, thay thế phụ thân tiếp tục cưng chiều yêu thương Tiểu Trần bé bỏng.’’

Đó là thứ tình thương của cha mẹ mà nàng vẫn luôn ngưỡng mộ bấy lâu nay, là tình cảm gia đình thiêng liêng mà ngay cả nằm mơ nàng cũng khao khát muốn có được, nhưng tất cả đã bị người khác huỷ hoại.

Tí tách… Một giọt nước mắt trượt dài trên gò má Phượng Khương Trần, rơi xuống bồn tắm.

Có một số việc nàng có thể cảm thấy phiền phức nên mới né tránh, nhưng cũng có không ít chuyện biết rõ là rắc rối nhưng nàng vẫn muốn đối mặt với nó.

Mỗi người đều có một giới hạn không thể chạm vào, đối với Phượng Khương Trần, người thân chính là giới hạn ấy, hai bậc sinh thành đã qua đời chắc chắn là người thân yêu nhất của nàng, ai dám làm tổn thương bọn họ, nàng sẽ đòi lại gấp trăm lần, Dạ Diệp dám xúc phạm hài cốt của phụ mẫu nàng, rõ ràng là đã chạm vào điều cấm kỵ của nàng.

Rào… Phượng Khương Trần đột nhiên đứng bật dậy từ trong bồn tắm, những giọt nước trượt dài trên da thịt mịm màng của nàng, Phượng Khương Trần bước ra ngoài với đôi chân trần trụi.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.