Thần Y Vương Phi Bị Vứt Bỏ

Chương 1504



Chương 1504

Cửu hoàng thúc cực kỳ đau lòng, Phượng Khương Trần vẫn luôn đề cao cảnh giác, lúc này hắn đã vào phòng nhưng nàng thậm chí còn không phát hiện ra, có thể thấy Phượng Khương Trần đang bi thương đến nhường nào.

Hắn tự trách mình đã đến chậm!

Ở trong đại lao, sau khi nghe được tin tức mà người của Hoàng thượng phái đến nói cho hắn biết, bất chấp việc bại lộ thực sự của bản thân và người ở trong Tông Nhân Phủ, hắn trực tiếp giải quyết người do Hoàng thượng phái đến, xông thẳng vào Phượng phủ.

Hắn biết rõ địa vị của Phượng tướng quân và Phượng phu nhân ở trong lòng Phượng Khương Trần, đối với nàng, cái chết của hai người này thực sự là nỗi tiếc nuối mà suốt cuộc đời này nàng không thể bù đắp được, Dạ Diệp khiêng hài cốt của bọn họ về, hơn nữa còn luôn miệng xúc phạm, Phượng Khương Trần chắc chắn sẽ phẫn nộ đến mức muốn giết người.

Nhìn tiểu cô nương đang đắm chìm trong bi thương, Cửu hoàng thúc thậm chí còn không kịp vỗ sạch tuyết trên người, bước đến bên cạnh nàng, vươn tay ôm nàng vào lòng: “Khương Trần, đứng khóc!’’

Nàng còn có ta, có ta ở đây!

Nàng còn có ta, có ta ở đây!

Ta sẽ dùng tình yêu thương của cha mẹ nàng cùng yêu thương nàng!

Cửu hoàng thúc rất muốn nói những lời này, nhưng lại không kịp mở miệng, bởi vì sau khi phát hiện có người đang ôm lấy mình, phản ứng đầu tiên của Phượng Khương Trần chính là động thủ muốn tách hai người ra.

Mà một khi Phượng Khương Trần đã động thủ thì tuyệt đối không phải khoa chân múa tay bình thường, động tác nàng nhanh chóng và mạnh mẽ, ngay khi đầu óc còn chưa kịp phản ứng lại thì hai tay đã cử động trước rồi.

Bịch… Phượng Khương Trần nhấc tay lên, thúc cùi chỏ vào ngực Cửu hoàng thúc, kéo rộng khoảng cách giữa hai người bọn họ, sau đó lập tức giơ chân lên đá vào cẳng chân của người trước mặt, Cửu hoàng thúc chịu đâu, chỉ trong tích tắc, Phượng Khương Trần đã tránh thoát được vòng tay ôm ấp của hắn, xoay người lui về phía sau.

A… Cửu hoàng thúc đau đến mức thở dài một hơi, cú đánh của Phượng Khương Trần thực sự rất mạnh, nhưng hắn sợ mình ra tay sẽ làm nàng bị thương, cho nên dù thừa sức đánh trả, hắn cũng không dám cử động, chỉ có thể để mặc nàng đánh đấm.

Cửu hoàng thúc có thể khẳng định lồng ngực của mình chắc chắc đã bị nội thương, còn cẳng chân thì bầm dập.

“Ai?’’ Phượng Khương Trần lui về phía sau ba bước, sờ sờ mặt, nhanh chóng lau khô nước mắt, trong mắt toát ra sát khí lạnh lẽo, vừa ngẩng đầu nhìn thấy nam nhân trước mặt, sát khí trong mắt Phượng Khương Trần càng sâu hơn nữa, trong lòng bùng lên một ngọn lửa tức giận: “Đông Lăng Vũ Cửu, là huynh?’’

Ngay cả cái tên thân mật Cửu hoàng thúc cũng không gọi, có thể thấy Phượng Khương Trần đang tức giận đến nhường nào!

“Khụ khụ, là bổn vương.’’ Cửu hoàng thúc miễn cưỡng đưa tay xoa xoa ngực, vẻ mặt lạnh lùng nghiêm túc đứng đó.

Hắn đang chờ, chờ Phượng Khương Trần nói xin lỗi.

Thậm chí còn chưa biết người đến là ai đã tuỳ tiện ra tay, thói quen này không tốt chút nào.

Chẳng lẽ sau này mỗi lần đến gần Phượng Khương Trần, hắn đều sẽ bị đánh trước sao, chuyện này quá nguy hiểm.

Thói quen này của Phượng Khương Trần không tốt, cần phải sửa!

Cửu hoàng thúc âm thầm nói trong lòng, ánh mắt sâu thằm nhìn chằm chằm vào nàng, chờ nàng chủ động bước đến, nhưng không ngờ… Đúng là Phượng Khương Trần đã chủ động, nhưng hoàn toàn khác với những gì hắn nghĩ.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.