Thần Y Vương Phi Bị Vứt Bỏ

Chương 1507



Chương 1507

Phượng Khương Trần có thể nhìn thấy sự đau đớn và thất vọng trong mắt Cửu hoàng thúc, nhưng nàng không thể kiểm soát được tính khí của mình, vừa nhìn thấy Cửu hoàng thúc, nàng sẽ không nhịn được bất thốt ra những lời cay nghiệt.

Nàng cũng ghét mình như thế, rõ ràng không có tư cách tuỳ hứng nhưng lại tự cho mình được nuông chiều nên có thể làm xằng làm bậy mà không cần kiêng dè bất cứ thứ gì cả.

Phượng Khương Trần nhắm mắt lại, hít vào một hơi thật sâu, tự nhủ mình làm như thế là không đúng, cho dù Cửu hoàng thúc thích nàng, chiều chuộng nàng đi chăng nữa thì cũng không thể luôn bao dung cho sự vô lý và tuỳ hứng của nàng.

“Phù… Cửu hoàng thúc, huynh nói không sai, nổ chết Hoàng thượng và Hoàng Hậu thì sao chứ, cha mẹ ta cũng không thể sống lại.’’ Ngay cả khi nổ tung toàn bộ người trong thiên hạ này thì nàng cũng không nhận được tình thương của cha mẹ mà mình hằng mong ước.

Phượng Khương Trần nàng đã được định sẵn rằng sẽ không có cha mẹ, về chuyện này, cho dù  không muốn chấp nhận số phận nàng cũng không thể làm gì được.

“Nàng có thể suy nghĩ cẩn thận như thế là tốt rồi, Khương Trần, chúng ta cần phải bàn bạc chuyện này kỹ hơn nữa, nếu không gấp, nàng tuyệt đối không được xúc động, tóm lại, bổn vương đảm bảo nhất định sẽ không để Phượng tướng quân và Phượng phu nhân chết oan uổng.’’

Nhìn thấy vẻ mặt của Phượng Khương Trần đang dần dịu xuống, Cửu hoàng thúc cũng thở phào nhẹ nhõm một hơi, hắn bước đến, thử chạm vào vạt áo của nàng, thấy Phượng Khương Trần không cự tuyệt, hắn lập tức nở nụ cười, đánh bạo kéo Phượng Khương Trần vào lòng.

Phượng Khương Trần cố gắng giãy giụa cũng không thể thoát khỏi, vì thế dứt khoát bất động, lặng lẽ dựa vào bờ vai Cửu hoàng thúc, để mặc bàn tay rộng lớn của hắn vuốt ve trên lưng mình.

“Khương Trần, ta biết trong lòng nàng khó chịu, ta biết trong lòng nàng tràn ngập hận thù, nếu không vui, nàng có thể mắng, có thể đánh ta, nhưng tuyệt đối không được làm tổn thương chính mình, nàng thế này ta rất lo lắng, nàng biết bây giờ chính ta cũng không được tự do mà, Khương Trần, đừng khiến ta lo lắng…’’

Bây giờ hắn vẫn đang bị Hoàng thượng theo dõi sít sao, cũng dễ dàng gì mới có thể thoát ra ngoài một lần, nếu Phượng Khương Trần không thể bình tĩnh lại, ở trong đại lao, hắn nhất định sẽ không yên lòng, đến lúc đó, nếu hắn làm ra bất cứ chuyện gì mất ký trí, sẽ chỉ khiến cho Hoàng thượng được lợi mà thôi.

Thực ra cảm giác được người khác chiều chuộng yêu thương như thế này thật tốt, lúc buồn có người để dựa vào là chuyện hạnh phúc đến nhường nào, ở trước mặt Cửu hoàng thúc, nàng không cần phải tỏ ra kiên cường hay dũng cảm, nàng chỉ cần làm một Phượng Khương Trần chân thật nhất.

Phượng Khương Trần nắm chặt tay, nhẹ nhàng đấm vào lồng ngực của Cửu hoàng thúc một cái: “Mắng huynh đánh huynh thì có ích lợi gì, mắng huynh cũng không thể khiến cha mẹ ta sống lại, mắng huynh cũng không thể thay đổi được sự thật rằng ca ca và tẩu tử huynh đã hại chết cha mẹ ta. Đông Lăng Vũ Cửu, ta nói cho huynh biết, ta rất ghét huynh, tại sao huynh lại mang họ Đông Lăng chứ, tại sao huynh lại là huynh đệ với tên khốn khiếp đó, tại sao lại đối xử tốt với ta như thế, tại sao…’’

Nói đến đoạn cuối, cú đấm của Phượng Khương Trần không còn nhẹ nhàng nữa mà là nặng nề đấm vào ngực Cửu hoàng thúc, bốp bốp bốp… Phượng Khương Trần hoàn toàn không khống chế được sức lực của mình, mỗi một cú đấm đều vô cùng mạnh mẽ, hai chân thỉnh thoảng còn đá vào người Cửu hoàng thúc.

Nếu Cửu hoàng thúc đã nói sẽ để mặc cho nàng đánh chửi, nàng không nhận cơ hội này đánh đã thèm thì có thể sau này sẽ không còn cơ hội nữa, vả lại, đánh hắn như thế này đã coi như rất nhẹ rồi.

A…

Cửu hoàng thúc kêu đau một tiếng, nếu Phượng Khương Trần còn tiếp tục đánh nữa, thì có lẽ ngày mai sau khi tỉnh dậy, cả người hắn sẽ đau nhức, nhưng lời đã nói ra không thể rút lại, hắn cũng không thể khuyên can được Phượng Khương Trần, chỉ có thể để mặc nàng trút giận.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.