Thần Y Vương Phi Bị Vứt Bỏ

Chương 1514



Chương 1514

“Không để ý tới sự an nguy của chủ tử, tự ý rời khỏi vị trí, huấn luyện tăng gấp đôi. Biết mà không báo, không biết giúp chủ tử san sẻ, lại tăng thêm gấp đôi, tự mình về nhận phạt đi.”

Bỏ lại câu nói này, Cửu Hoàng thúc lập tức biến mất trong tuyết, chạy về phía Tông Nhân phủ. Không có gì bất ngờ thì nơi đó còn một trận đại chiến đang chờ hắn…

Ám vệ yên lặng đứng tại chỗ nhìn Cửu Hoàng thúc rời đi, một mảng tuyết lớn rơi trên người hắn, mà hắn không có một chút cảm giác nào.

Làm ám vệ cho Phượng tiểu thư thật khổ!

Ở yên tại chỗ thì nói rằng không san sẻ nỗi lo cho chủ tử, rời khỏi thì lại nói không để ý đến sự an nguy của chủ tử.

Vậy bọn họ phải làm như thế nào mới được đây?

Nếu có thể, Ám vệ thật sự muốn liều mạng nắm lấy cánh tay của Cửu Hoàng thúc mà lắc: “Ngài hãy nói cho ta biết, hãy nói cho ta biết, bọn ta phải làm như thế nào thì mới khiến ngài hài lòng đây.”

Một hồi lâu mà không thấy người cầm đầu của bọn họ trở về, những ám vệ khác có chút lo lắng. Họ trao đổi ánh mắt, để lại hai người bảo vệ Phượng Khương Trần, hai người còn lại thì đi tìm người.

Chưa đi được bao xa, người cầm đầu đứng lặng yên ở đó, sắp trở thành người tuyết. Trong lòng hai người hoảng sợ, thầm nghĩ ám vệ cầm đầu đã gặp phải loại cao thủ nào mà có thể đánh chết người cầm đầu của họ mà còn có thể khiến người cầm đầu của họ không ngã xuống.

Nhưng… Khi hai người còn cách “Người tuyết” khoảng mười bước chân thì thấy người tuyết di chuyển.

Bốp bốp bốp… Người tuyết xoay người, phủi hết tuyết trên người xuống, dùng ánh mắt lạnh như băng nhìn hai ám vệ đến tìm hắn. Hắn không để ý đến sự hoảng sợ trong mắt đối phương, lạnh lùng hạ lệnh: “Không để ý đến sự an nguy của chủ tử, tự tiện rời khỏi vị trí phòng thủ, huấn luyện tăng gấp đôi!”

Cái gì?

Hai ám vệ trợn trừng mắt, suýt lăn đùng ra ngất xỉu.

Bọn họ cuối cùng cũng hiểu được tại sao người cầm đầu của bọn họ lại biến thành người tuyết rồi.

Đây là lo nhầm chỗ mà, nhưng bọn họ…

Thật không may, không có học tập tốt.

Hai ám vệ đứng tại chỗ, ngay cả tuyết dính trên người cũng không biết.

Làm ám vệ của Phượng tiểu thư thật không dễ mà!

Sau đó rất nhiều năm sau, nhóm ám vệ này, vỗ vai những người mới, nhìn bọn họ bằng ánh mắt sâu sắc và nói: Làm ám vệ cho tiểu công chúa là may mắn lớn nhất cuộc đời của các người! Cũng là bất hạnh nhất cuộc đời!

Đương nhiên, câu sau bọn họ sẽ không nói ra…

Công việc làm ám vệ này, làm tốt thì chính là người thân tín của chủ tử, làm không tốt thì trở về huấn luyện lại.

Khoan không nói việc ám vệ khổ cực đến nhường nào nữa. Cửu Hoàng thúc mạo hiểm giá lạnh mà tới, sau đó lại bị Phượng Khương Trần đấm đá một hồi, rồi vừa phải bước đi trong cái lạnh giá và mới bước vào đại lao Tông Nhân phủ thì lập tức phát hiện ra bầu không khí không bình thường.

Cửu Hoàng thúc cũng không để ý, khóe môi khẽ nhúc nhích, động tác vẫn như cũ, thong dong đi về phía đại lao, người khác không biết còn tưởng hắn đang đi về nhà…

Trong đại lao Tông Nhân phủ, Hoàng đế mặc triều phục nhàn nhã ngồi ở chỗ mà thường ngày Cửu Hoàng thúc ngồi, xem cuốn sách mà thường ngày Cửu Hoàng thúc xem, uống loại trà mà ngày nào Cửu Hoàng thúc uống.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.