Thần Y Vương Phi Bị Vứt Bỏ

Chương 1524



Chương 1524

Mặc dù nàng không có bản lĩnh cướp người với Diêm vương, nhưng cũng không đến mức đập vỡ biển hiệu của chính mình. Trong quá trình phẫu thuật nàng không lo lắng, điều mà nàng lo lắng là sự phản vệ của tủy xương, bây giờ mọi thứ đều ổn.

Vận may của Thôi Hạo Đình không tồi!

“Hạo Đình, cuối cùng ngươi cũng tỉnh rồi?” Nguyên Hi tiên sinh đẩy Phượng Khương Trần ra, nhào tới nắm chặt tay Thôi Hạo Đình, ánh mắt ươn ướt.

“Tiểu thúc, ta tỉnh rồi, ta không sao.” Thôi Hạo Đình không nghe thấy Phượng Khương Trần nói gì, lúc này đầu óc hắn ta trống rỗng, không nghĩ được gì, hắn ta chỉ biết rằng mình đã sống. Phượng Khương Trần đã xóa bỏ bóng ma của cái chết luôn lơ lửng trên đầu hắn ta.

Từ nay về sau, hắn ta có thể sống như bình thường, muốn cười thì cười, muốn khóc thì khóc, không còn phải lo lắng về việc phải chết trong một giây tiếp theo.

“Ta có thể tiếp tục sống, thật tốt!” Thôi Hạo Đình nước mắt lưng tròng. Từ nay về sau, hắn ta sẽ không còn bị bệnh tật giày vò, không còn phải chịu đựng những ánh mắt đồng tình, chế giễu và thương hại đó nữa.

Thôi Hạo Đình có thể sống như những người bình thường.

Nhìn thấy dáng vẻ vui mừng khôn xiết và không thể tin nổi của Thôi Hạo Đình, tâm trạng của Phượng Khương Trần cũng trở nên tươi tắn hơn. Vì thời khắc này, bao nhiêu khổ cực ở trong phòng phẫu thuật đều đáng giá.

“Có thể khỏe mạnh là hạnh phúc lớn nhất trên thế gian này.” Nụ cười trên mặt Phượng Khương Trần trở nên dịu dàng.

Nàng còn oán hận điều gì nữa? So với Thôi Hạo Đình và Vân Tiêu, Phượng Khương Trần nàng rất hạnh phúc, nàng không chỉ có một cơ thể khỏe mạnh, còn có thể đem lại sự khỏe mạnh cho người khác.

“Đúng vậy, có sức khỏe là hạnh phúc lớn nhất trên thế gian. Phượng Khương Trần, đa tạ ngươi, đa tạ ngươi đã trả lại sức khỏe cho ta, để ta không bị bệnh tật giày vò nữa.”

Ngoài câu này ra, Thôi Hạo Đình không biết mình có thể nói gì nữa. Giờ này khắc này, tất cả ngôn từ đều trở nên cứng nhắc, không có từ nào có thể diễn tả được tâm tình của hắn ta vào lúc này.

“Được rồi, ta biết bây giờ ngươi rất vui, nhưng… Ngươi vẫn đang trong thời kỳ hồi phục, đừng quá kích động. Bây giờ để ta kiểm tra tình trạng cơ thể ngươi thử.” Phượng Khương Trần bước tới và ấn lên người Thôi Hạo Đình.

“…” Nghe thấy giọng điệu trêu chọc của Phượng Khương Trần, Thôi Hạo Đình đỏ mặt, lúng túng nằm ở trên giường, không dám nhúc nhích.

Vừa rồi hắn ta thật sự thất lễ, trong nháy mắt đã quên mất sự dạy dỗ thường ngày mà dùng những hành động và lời nói thô sơ nhất để biểu lộ niềm vui sướng trong lòng.

Phượng Khương Trần bỗng cảm thấy Thôi Hạo Đình như vậy rất đáng yêu, cuối cùng cũng giống như một thiếu niên bình thường. Nàng thật sự không thích dáng vẻ trưởng thành của Thôi Hạo Đình, điềm tĩnh như thể bị ngược đãi.

Tuổi của Thôi Hạo Đình, ở thời hiện đại chỉ là một sinh viên đại học. Hắn ta nên sống đúng với độ tuổi của mình.

Phượng Khương Trần nhận bản ghi chép do Tư Hành ghi lại, lật qua xem và kiểm tra lại từng thứ một: “Thôi công tử, nghỉ ngơi thật tốt, ngươi sẽ sớm được xuống giường đi lại thôi.”

“Đa tạ ngươi, Phượng Khương Trần.” Thôi Hạo Đình cảm ơn một lần nữa, là lời cảm ơn xuất phát từ nội tâm, không hề có chút miễn cưỡng nào.

“Không cần, đây là điều ta nên làm. Ta là đại phu, ngươi là người bệnh. Nếu ngươi trả tiền khám bệnh, ta sẽ chữa bệnh cho ngươi.” Cái gọi là tiền khám bệnh, tất nhiên chỉ sự hợp tác của hai nhà Thôi Vương.

“Không, không giống. Ngươi có ơn cứu mạng với ta. Đây không phải thứ mà lợi ích và tiền bạc có thể đánh đổi.” Phượng Khương Trần đã cho hắn ta sức khỏe, giúp hắn ta kéo dài tính mạng. Nếu không có Phượng Khương Trần, hắn ta đã sớm trở thành một người chết, hắn ta có quyền thế và tài phú ngập trời cũng chẳng để làm gì.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.