Thần Y Vương Phi Bị Vứt Bỏ

Chương 1529



Chương 1529

“Được thật sao? Có gây thêm phiền phức cho Cửu Hoàng thúc không?” Lúc này Phượng Khương Trần bắt đầu bất an, dù sao nàng không phải là người của thời đại này, không hiểu biết rõ về vương quyền, nhưng hành động lần này của Cửu Hoàng thúc đã uy hiếp đến sự cai trị của Đế Vương.

Hoàng Đế sẽ không cho phép một hoàng tộc như vậy tồn tại.

“Đây là một cơ hội.” Tô Vân Thanh nói.

Có những chuyện, hắn không thể nói quá rõ ràng, chỉ có thể đưa ra những gợi ý mơ hồ. Hắn nghĩ Phượng Khương Trần không thể nào biết được, người thường sẽ không kết nối hai thứ này với nhau.

Dù sau thì việc này quá lớn.

“Đây quả thực là một cơ hội tốt, những việc như thiên tai thế này, không phải ngươi muốn là nó sẽ xuất hiện. Văn Thanh, ta không biết ngươi có thể liên lạc với Cửu Hoàng thúc được không, nhưng ta thấy đây thực sự là một cơ hội tốt, việc này nên hỏi Cửu Hoàng thúc trước sẽ tốt hơn. Dù sau thì huynh ấy mới là người trong cuộc, chúng ta tự tung tự tác thì không tốt.”

Cửu Hoàng thúc nhìn việc sâu rộng hơn bọn họ, nhìn vấn đề sẽ càng chính xác hơn. Nếu Cửu Hoàng thúc cho là có thể thì bọn họ sẽ làm, tuy rằng lợi dụng thiên tai có phần hơi vô liêm sỉ, nhưng bọn họ cũng được xem là đang làm việc tốt.

Vẻ mặt Tô Vân Thanh nghiêm túc, nặng nề gật đầu: “Ta hiểu, việc này ngươi cứ đợi tin của ta.”

“Ta sẽ chuẩn bị kỹ cho giai đoạn đầu, nếu Cửu Hoàng thúc thấy không ổn thì ta sẽ chỉ đi chữa bệnh. Việc làm nhỏ nhặt này của ta, chắc Hoàng thượng sẽ không để mắt đến đâu.” Xem như nàng kiếm vốn liếng của chính trị, khụ khụ, sai, là kiếm y đức.

“Vậy được, cứ như vậy đi. Chuyện này còn phải chi tiết hơn, nếu thực sự làm thì phải làm một kế hoạch lớn, không thể có chút sai sót nào. Nếu không thanh danh của Cửu Hoàng thúc sẽ trở nên xấu. Với lại… Phải xem ông trời có cho chúng ta chúng thể diện không.” Nếu thiên tai không nghiêm trọng thì kết quả của đợt từ thiện này sẽ không lớn, thời gian để họ hành động cũng sẽ ít đi.

Tô Vân Thanh thừa nhận bản thân rất tham, lúc này hắn thật sự hy vọng thiên tai có thể nghiêm trọng hơn một chút, vậy thì sẽ có nhiều không gian để bọn họ phát triển kế hoạch này hơn.

“Hành động phải nhanh, nếu không… Bỏ lỡ cơ hội này thì sẽ không tìm lại được nữa đâu.” Phượng Khương Trần cũng thấy mình thật độc ác, thật sự rất mong tuyết đừng ngừng rơi.

Nhưng mà những việc này không phải nàng muốn là được, ông trời không cho ai thể diện đâu, việc bọn họ làm là nên nắm chặt lấy cơ hội này.

“Ta hiểu, đây là thiên tai, sức người không thể khống chế được, chúng ta chỉ có thể nắm bắt cơ hội thôi.” Tô Vân Thanh nói với Phượng Khương Trần thêm vài câu, rồi nhanh chóng rời đi.

Vừa ngồi lên xe ngựa, đã lấy giấy bút viết ra hết những gì Phượng Khương Trần vừa nói, tiện thể viết chi tiết hơn. Viết được hơn mười mấy tờ, Tô Vân Thanh đặt bút xuống, xoa xoa bàn tay đang mỏi nhừ.

“Đúng là trời sinh số ta đã vất vả, toàn muốn đến Phượng Phủ để lén nghỉ ngơi, giờ thì hay rồi ngược lại càng bận thêm rồi.”

Cẩn thận xem lại những thứ mình vừa viết, Tô Vân Thanh lấy một bình thuốc, đổ lên trên mặt giấy, tất cả các chữ đều biến mất.

Cất vào một cái bàn đặc biệt, Tô Vân Thanh cuộn giấy lại, đút vào ống tre.

Cửu Hoàng thúc thích hương tre!

Phượng Khương Trần và Tô Vân Thanh đều thuộc phái hành động. Tô Vân Thanh vừa đợi tin của Cửu Hoàng thúc, vừa triệu tập những người dưới quyền, tính toán kỹ lưỡng cách thức hành động, tất nhiên việc quan trọng nhất là có được lương thực.

Lúc trước Phượng Khương Trần nói với hắn: “Bán phá giá” một thời gian làm cho giá lương thực trên thị trường bị xáo trộn, lương thực cực kì đắc, mà trong tay hắn lại có lương thức nhưng thực sự hắn không nỡ lấy ra. Mấy trăm nghìn quân cần hắn nuôi nữa, nhưng…


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.