Thần Y Vương Phi Bị Vứt Bỏ

Chương 1531



Chương 1531

Phượng Khương Trần không biết người đến đây là ai nhưng có một điều nàng chắc chắn, đó là nàng không thích người nam nhân ở trước mặt mình.

Toàn thân người nam nhân phủ đầy tuyết, y phục trên người không nhìn ra màu gì, đầu tóc buộc thắt nút, trông rất chật vật. Phượng Khương Trần cũng không phải trông mặt mà bắt hình dong, mà thật sự là ánh mắt người nam nhân đó nhìn nàng quá mức thô lỗ. Hơn nữa người nam nhân này nhìn có vẻ nghèo túng, nhưng khí chất của hắn không phải người bình thường có thể có được, như vậy có thể nói xuất thân của người này không hề kém.

Ngay khi người nam nhân bước vào, hắn không nói một lời nào, chỉ nhìn chằm chằm vào Phượng Khương Trần. Ánh mắt giống như lang sói, khiến người khác vô thức cảm thấy hoảng hốt, thật giống như… Phượng Khương Trần không diễn tả được, chỉ cảm thấy hắn khiến nàng rất khó chịu, rõ ràng hai người không quen biết, nhưng hắn lại dùng ánh mắt lưu luyến nhìn nàng, khiến cả người nàng ta sởn gai ốc.

“Công tử, ta không quen biết ngài.” Lần đầu gặp mặt lại nhìn nàng bằng ánh mắt nóng rực như vậy, nàng sẽ hiểu lầm. Phượng Khương Trần cảm thấy rất khó chịu, liền lên tiếng nhắc nhở đối phương.

“Phượng cô nương, đã thất lễ rồi.” Huyên Minh Kỳ bị Phượng Khương Trần ngắt quãng, lập tức tỉnh táo, thu lại ánh mắt nóng rực, nhưng hắn cũng không dừng lại như vậy, thay vào đó hắn dùng khoé mắt liếc nhìn Phượng Khương Trần một cái, giống như nãy giờ nhìn chưa đủ vậy.

Phượng Khương Trần thật sự cảm thấy toàn thân tê dại, nếu không vì khối ngọc bội trên tay đối phương, Phượng Khương Trần thật muốn ném người này ra ngoài, người này quá kỳ quái.

Cũng may, tuy rằng Huyên Minh Kỳ mất hồn, nhưng hắn cũng chưa quên thân phận của mình, nhìn một lúc lâu, cuối cùng cũng nhớ ra phải tự giới thiệu: “Phượng cô nương, ta họ Huyền, tên Minh Kỳ.”

“Huyền Minh Kỳ? Ngài có quan hệ gì với Huyên Phi?” Phượng Khương Trần suýt nữa làm vỡ chiếc cốc vì kinh ngạc.

Mẹ nó! Nhìn ánh mắt kia nàng còn tưởng là cố nhân, không ngờ lại là kẻ thù. Dòng họ Huyên này rất nhỏ nhưng nàng cũng chỉ biết đến Cung Huyền Tiêu kia mà thôi.

Huyên Minh Kỳ này tìm tới đây, nếu không liên quan gì đến Huyên Phi, nàng sẽ viết ngược họ của mình!

“Ta không có quan hệ gì với nàng ta.” Nhắc tới Huyên Phi, trong mắt Huyên Minh Kỳ lóe lên một vẻ chán ghét, nhìn dáng vẻ của hắn xem ra hắn thực sự không thích Huyên Phi.

“Không có quan hệ? Vậy công tử có quan hệ gì với Cung Huyền Tiêu? Đến tìm Khương Trần có chuyện gì?” Phượng Khương Trần vẫn tiếp tục mỉm cười, không liên quan gì đến Huyên Phi? Coi Phượng Khương Trần nàng là kẻ ngốc chắc!

“Ta thật sự không có quan hệ gì với Huyên Phi!” Huyên Minh Kỳ nhấn mạnh một lần nữa, hắn không hề có ý lừa dối Phượng Khương Trần, bởi vì hắn chưa bao giờ nghĩ rằng Huyên Phi có quan hệ với hắn. Nhưng hắn không thể phủ nhận quan hệ của mình với Cung Huyền Tiêu: “Ta là thiếu cung chủ Cung Huyền Tiêu.”

“Thì ra là thiếu cung chủ, Khương Trần thất lễ.” Tuy nói như vậy, nhưng thần sắc của Phượng Khương Trần cũng không thay đổi chút nào.

“Nếu công tử là thiếu cung chủ Cung Huyền Tiêu, làm sao có thể không có quan hệ gì với Huyên Phi? Nếu ta nhớ không lầm thì Huyên Phi chính là đại tiểu thư của Cung Huyền Tiêu. Thiếu cung chủ cùng tiểu thư Huyên Phi sao có thể không có quan hệ được chứ?” Phượng Khương Trần chế giễu, nàng cũng không có ý nói chuyện phiếm, chẳng qua là muốn hỏi rõ ràng mọi việc mà thôi.

Thân phận của người này khiến nàng không thể không cảnh giác, trước tiên không nói đến Cung Huyền Tiêu, chỉ nói đến khối ngọc bội nằm trên tay Huyền Minh Kỳ khiến cho nàng không thể không để tâm.

Khối ngọc bội này đến quá đúng lúc, phải biết rằng nếu Huyên Minh Kỳ đem ngọc bội này đến sớm hơn, thì nàng đã không biết đến nó. Huyên Minh Kỳ đến quá đúng lúc, ngay sau khi nàng nhận được khối ngọc bội của mẫu thân, điều đó khiến cho nàng không thể không suy ngẫm thêm.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.