Thần Y Vương Phi Bị Vứt Bỏ

Chương 1539



Chương 1539

Không thể không nói cái tên Huyên Minh Kỳ này thật ra cũng được trai phết, rất có tư vị nam tính, mắt nhìn người của nương đúng là không tồi, nhưng đáng tiếc lại không hợp khẩu vị của nàng.

“Ngươi là Huyên Minh Kỳ? Minh cung chủ của cung Huyền Tiêu?” Tôn Tư Hành nhìn người đang đi tới, trong mắt lóe lên một tia kinh hãi.

Trông nam nhân này cũng không tệ, nhìn rất xứng đôi với sư phụ hắn, có vẻ có khả năng bảo vệ được sư phụ.

“Phải, ta là Huyên Minh Kỳ, hôn phu của Phượng Khương Trần.” Huyên Minh Kỳ cố tình nhấn mạnh câu sau, Phượng Khương Trần bất lực nhìn lên trời: “Minh cung chủ, ngài đừng nói lung tung nữa, ta không có vị hôn phu nào cả, giữ ngài ở lại đây chẳng qua là do nể mặt nương của ta thôi.”

Nhân tiện còn cảm thấy ngươi có thể lợi dụng được!

Đương nhiên lời này Phượng Khương Trần chỉ dám nói trong lòng, lúc trở về phải nói với Vương Cẩm Lăng để hắn giải quyết cái tên phiền toái này, muốn tấn công cung Huyền Tiêu đương nhiên trước đó phải hiểu rõ bố cục bên trong đã, không còn ai phù hợp hơn Huyên Minh Kỳ nữa, nhưng vấn đề nàng lo lắng là phải làm sao mới cạy được miệng của hắn ra kìa.

Huyên Minh Kỳ không nhìn Phượng Khương Trần mà hỏi thẳng Tôn Tư Hành: “Ngươi là ai?”

“Ta á? Ta là đệ tử của sư phụ.” Tôn Tư Hành mắt thì nhìn Phượng Khương Trần miệng thì nói với Huyên Minh Kỳ.

“Thì ra ngươi là đệ tử của Khương Trần.” Huyên Minh Kỳ vừa nghe vậy thì ánh mắt dịu dàng hơn một xí, lấy từ trong ngực ra một cái hộp nhỏ: “Một chút đồ nhỏ thôi, nhận lấy đi, đệ tử của Khương Trần thì cũng là đệ tử của ta.”

Đối với chuyện trưởng bối tặng lễ vật khi gặp mặt cho vãn bối cũng là chuyện phải chăng, dù sao thì sư phụ cũng là bậc bề trên, nói cách khác Huyên Minh Kỳ đang lấy tư cách chồng của Phượng Khương Trần mà đưa quà.

Ặc… Tôn Tư Hành không ngờ Huyên Minh Kỳ sẽ nói như vậy, hơi sửng sốt một chút sau đó mới ngơ ngác vươn tay ra, nếu là lễ vật của hôn phu sư phụ thì hình như vẫn có thể nhận đúng không.

“Không được nhận!” Phượng Khương Trần vội vàng tiến lên vỗ vỗ tay Tôn Tư Hành, hung dữ trừng hắn: “Đến giờ Thôi công tử uống thuốc rồi, mau đi xem đi, nếu để Nguyên Hi tiên sinh pha sai thuốc thì phiền toái lắm.”

Lần đầu tiên Phượng Khương Trần cảm thấy đồng tình với ý kiến của Nguyên Hi tiên sinh, cách đối nhân xử thế của cái tên đệ tử này thật ngớ ngẩn dở hơi quá đi mất.

“Vâng thưa sư phụ.” Tôn Tư Hành có lẽ hơi ngốc một chút, nhưng nếu có điểm tốt thì đó chính là rất nghe lời Phượng Khương Trần.

Sau khi đệ tử ngốc rời đi rồi, Huyên Minh Kỳ hơi tiếc nuối cất hộp gỗ đi. “Khương Trần, chúng ta dù sao cũng là vợ chồng sắp cưới, nàng không cần phải tỏ ra xa lạ như thế.”

Khương Trần?

Cái tên Khương Trần là để cho mi kêu hả? Ai là vợ chồng sắp cưới với mi? Ai tỏ ra xa lạ với mi, không đúng sao?

Phượng Khương Trần không biết bản thân giữ Huyên Minh Kỳ này ở lại là đúng hay sai nữa, chỉ sợ không đợi được đến lúc Vương Cẩm Lăng giải quyết tên này chắc mình đã phát điên rồi.

Phượng Khương Trần trịnh trọng nói: “Minh cung chủ…”

“Nàng gọi Minh Kỳ là được rồi, Minh cung chủ này cung chủ nọ nghe xa cách quá.” Thật ra Huyên Minh Kỳ không phải là một người mặt dày đến vậy, nhưng để đối phó với Phượng Khương Trần thì hắn chỉ có cách này thôi.

Phượng Khương Trần lười để ý tới hắn, vẫn theo ý mình mà nói: “Minh cung chủ, nếu còn để ta nghe được ngài lấy tư cách vị hôn phu của ta mà nói chuyện thì đừng trách ta không khách khí, đừng mong ta sẽ nể tình giao tình của ngài với nương ta năm đó mà không đuổi ngài rời khỏi đây.”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.