Thần Y Vương Phi Bị Vứt Bỏ

Chương 154



Chương 154

 

Cùng với sự lo lắng của Vương Thất, Phượng Khương Trần dưới sự dẫn dắt của thị vệ hoàng gia, tiến vào hoàng gia biệt viện.

 

Nhìn bóng dáng lúc Phượng Khương Trần chưa tiến vào biệt viện, dáng vẻ bắt an trên mặt Vương Thất càng lúc càng nhiều hơn: “Vũ Văn tướng quân, sao ta vẫn luôn có cảm giác Phượng Khương Trần sẽ xảy ra chuyện ở bên trong.”

 

“Chuyện gì đến thì cũng nhất định sẽ đến. Chỉ có điều người phải chịu thiệt thòi là ai thì không thể nói trước được, cái người tên Phượng Khinh Trần này cái gì cũng có thể chịu được nhưng chỉ có duy nhất là không bao giờ chịu thiệt thòi, ngươi cứ yên tâm đi, không chết được đâu.” Vũ Văn Nguyên Hoà vỗ vỗ bả vai của Vương Thất ý bảo hắn ta rời đi.

 

Chỉ cần Phượng Khinh Trần vẫn còn sống thì nhất định phải xuất hiện trong lễ hội hoa đào, trừ phi khi nào Phượng Khương Trần chết rồi thì mới có thể khiến nàng không tham gia lễ hội hoa đào, còn nếu không thì An Yên công chúa nhất định sẽ lầy cái cớ này quy thành tội danh để trị tội của nàng.

 

Mà lễ hội hoa đào này là lễ hội của một đám nữ nhân, ngoại trừ thị vệ hoàng gia và thái giám ra, những nam nhân bình thường không được vào trong, hắn cho dù chính là có tâm nhưng cũng không có cách nào có thể giúp được Phượng Khương Trần.

 

“Nhưng ta thực sự lo lắng cho nàng ấy, ngươi phải biết rằng ca ca của ta vẫn đang chờ nàng áy đến để chữa trị mắt cho huynh ấy, nếu như nàng ấy chết, mắt của ca ca ta phải làm thế nào.” Vương Thất bị Vũ Văn Nguyên Hoà kéo liên tục rồi quăng lên lưng ngựa.

 

Đám người của Vũ Văn Nguyên Hoà lại oai nghiêm thúc ngựa trở về thành.

 

“Phượng Khương Trần thật sự có thể chữa khỏi mắt cho ca ca ngươi.” Vũ Văn Nguyên hóa cưỡi ngựa đuổi theo đến gần Vương Thắt.

 

Hắn ta cứ cho rằng, đây chỉ là một nước cờ để Vương Cẩm Lăng có thể giúp đỡ Phượng Khương Trần, thật sự không ngờ rằng đây lại là sự thật.

 

“Đúng là có thể, Phượng Khương Trần nói rằng nàng chắc chắn chín phần sẽ thành công. Vương Thất gật đầu rất chắc chắn, những chuyện như thế này không thể nói dối, bởi vì nói dối chuyện này sẽ phải trả giá rất lớn.

 

“Thì ra là như vậy à…”” Vũ Văn Nguyên Hóa ngân một hơi thật dài, trong lòng thầm nghĩ, hay là có nên thử tham gia cái sòng bạc ở hoàng thành kia, thực ra là hắn ta có nội gián ở trong đó nên chắc chắn sẽ thắng.

 

Phượng Khương Trần, không phải ngươi nói biết địch biết ta, trăm trận trăm thắng sao?

 

Hãy yên tâm, ta sẽ vận dụng tốt câu nói này của ngươi.

 

Suốt dọc đường đi, Vũ Văn Nguyên Hoà không ngừng hỏi thăm chuyện của Phượng Khương Trần, Vương Thất mặc dù biết Vũ Văn Nguyên Hoà là cố ý, nhưng vẫn không nhịn được mà nói ra, những chuyện không được nói cũng đã nói hết toàn bộ.

 

Vương gia cần phải qua lại thân thiết với nhà Vũ Văn Nguyên Hóa, bởi vì giao tình lúc trước giữa hai nhà đã vì lần này ra khỏi thành cứu Phượng Khương Trần mà đã tiêu tan toàn bộ, đương nhiên là chuyện ghép giác mạc lần này hắn ta cũng giấu đi, hắn ta đã thề như vậy.

 

Một người nguyện ý đánh, một người nguyện ý chịu, Vũ Văn Nguyên Hoà và Vương Thất cả một chặng đường tán gẫu vô cùng hợp ý nhau, lúc chia tay, Vương Thất học tính ngay thẳng phóng khoáng kính nhân của Phượng Khương Trần, nói một ngày nào đó sẽ mời Vũ Văn Nguyên Hoà uống rượu.

 

Ngay chính bản thân Phượng Khương Trần cũng không biết được rằng văn hóa rượu ở quan trường Đông Lăng lại có thể vì nàng mà nổi lên.

 

Bên ngoài hoàng gia biệt viện, Lam Cửu Khánh ở trong góc tối lắc đầu vài cái, nhìn thoáng qua căn hoàng gia biệt viện tường đỏ ngói xanh, do dự một chút rồi vẫn quyết định lặng lẽ lẻn vào thì hơn.

 

“Phượng Khương Trần, ngươi quả thật là không đơn giản chút nào, ta ngược lại càng muốn xem xem ngươi có thể làm cho ta kinh ngạc đến mức độ nào.”

 

Nếu như không phải hắn trong lúc vô tình mà nghe được cuộc đối thoại giữa An Yên công chúa và cung nữ, thì hắn cũng không muốn nhiều chuyện mà quản chuyện của Phượng Khương Trần mặc dù nó không hề liên quan đến hắn, dù sao thì ân oán giữa hắn và Phượng Khương Trần cũng đã thực sự kết thúc.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.