Thần Y Vương Phi Bị Vứt Bỏ

Chương 1553



Chương 1553

Cửu Hoàng thúc vẫn không chịu nhúc nhích, nhìn qua trông như đang ngồi thiền, mãi đến khi màn đêm buông xuống có người đứng đầu đại lao tới đưa đồ ăn, hắn mới chịu phản ứng lại.

Cộc cộc cộc… Cửu Hoàng thúc gõ lên mặt bàn mấy cái theo tiết tấu, người kia dừng lại, hơi ngẩn ra, xem như không biết gì vội buông cặp lồng thức ăn rồi lui ra ngoài.

Cửu Hoàng thúc lần lượt lấy từng món thức ăn ra, nhưng không đụng lấy một chút mà làm rơi toàn bộ, sau đó…

Choang… Vang một tiếng, hắn đập vỡ hết chén đĩa, rút một tờ giấy đã được viên tròn lại từ bên trong.

Tờ giấy này là Vương Cẩm Lăng đưa tới, đúng là Huyên Minh Kỳ đã đồng ý hợp tác trong ngoài phối hợp cùng bọn họ để tóm lấy cung Huyền Tiêu, và cứ như vậy kế hoạch trước đây của bọn họ bắt đầu được điều chỉnh.

Nếu theo như kế hoạch trước đây thì vai trò của Nam Lăng Cẩm Phàm và Tây Lăng Thiên Lâm như đá lát vỉa hè, thì bây giờ vai trò của hai tên đó đã hoàn toàn bị xóa sổ.

Kế hoạch lần này tốt hơn trước rất nhiều, chỉ có duy nhất một điều không tốt chính là thân phận của Huyên Minh Kỳ.

Vị hôn phu từ nhỏ, hắn cực kì để ý đến thân phận của tên Huyên Minh Kỳ này, hắn biết rõ hôn phu rồi hôn thê là mấy loại sinh vật cực kì đáng sợ, là cái thứ phiền phức không thể nào rũ bỏ.

Vậy mà cả hắn và Phượng Khương Trần đều vấp phải cái thứ phiền phức ấy, đúng là đau đầu hết nấc.

Sau khi đập vỡ chén đĩa chán chê, đồ ăn cũng rơi rớt gần hết, Cửu Hoàng thúc bóp nát cái cặp lồng, lấy ra từ bên trong một cái ống trúc nhỏ, hắn rút một từ giấy ra rồi hơ lên lửa một chút, mấy con chữ bắt đầu hiện lên…

Nhìn qua nội dung trên đó, hai mắt Cửu Hoàng thúc sáng rực lên, vẻ mặt đang lạnh lùng rốt cuộc cũng dịu hơn mấy phần.

Đúng là lập kế hoạch như thần!

Phượng Khương Trần, nàng đúng là phúc tinh của bản vương, có nàng rồi thì bản vương còn sầu với lo cái gì nữa.

Cửu Hoàng thúc gắt gao nắm chặt tờ giấy trong tay, hai mắt nóng rực lóe sáng trong màn đêm, đợi tới lúc hắn buông tay ra thì tờ giấy đã hoàn toàn biến thành bột trắng, một làn gió thổi qua, tản bay đi…

Trời tối, Phượng Khương Trần cùng Tôn Tư Hành kiểm tra lại những loại thuốc ngày mai sẽ dùng, sau đó cả hai quay về phòng chuẩn bị ngủ sớm một giấc lấy tinh thần, dự cho một ngày mai có một buổi khám bệnh từ thiện thật tốt.

Phượng Khương Trần ngáp một cái, để Đồng Giác và Đồng Dao lui về sau, bản thân thì tự nương theo ánh sáng từ chiếc đèn lồng trong viện mà đi.

Có Thôi Hạo Đình ở đây rồi, quý phủ của nàng cực kì an toàn, nhưng mà nàng hơi nhầm xí, an toàn là không cho người ngoài đi vào chứ đề phòng không nổi những người đang ở sẵn trong Phượng phủ, đi chưa được hai bước nàng đã thấy một bóng người đang đứng khuất trong bóng tối.

“Ai ở đó?” Phượng Khương Trần cầm đèn hơi thăm dò phía trước, đang lo lắng không biết có nên đi gọi hộ vệ hay không thì bóng đen đó đi tới: “Là ta.”

“Là ngài? Sao ngài lại ở đây?” Phượng Khương Trần sau khi nhìn rõ người đi tới thì cảnh giác trong lòng cũng giảm bớt, Vương Cẩm Lăng nói không sai, người này sẽ không làm nàng bị thương.

“Ừm.” Huyên Minh Kỳ đáp, thấy hơi mất tự nhiên nên ho nhẹ một cái: “Ta thấy nàng vẫn chưa trở về nên ra xem, trời đã khuya lắm rồi, nàng dù sao cũng là một nữ hài tử đi một mình không an toàn, để ta đưa nàng về.” Sợ Phượng Khương Trần không đồng ý nên Huyên Minh Kỳ lập tức bồi thêm một câu: “Nàng yên tâm, trước khi nàng đồng ý gả cho ta thì ta sẽ không miễn cưỡng nàng gì cả.”

Nói xong Huyên Minh Kỳ lặng lẽ lui sang một bên, duy trì khoảng cách ba bước chân với Phượng Khương Trần, muốn chứng minh mình thật sự chỉ muốn đưa Phượng Khương Trần về chứ hoàn toàn không có ý gì khác.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.