Thần Y Vương Phi Bị Vứt Bỏ

Chương 1555



Chương 1555

Đã bao lâu rồi hắn chưa rơi nước mắt? Từ sau khi dì Mạt đi rồi hắn vẫn chưa từng rơi nước mắt, bởi vì sẽ không còn ai giống như dì Mạt nữa, sẽ không còn ai có thể ôm hắn vào lòng và nhỏ giọng dỗ dành hắn như dì Mạt.

Phượng Khương Trần, bảo bối của dì Mạt chính là bảo bối của Huyên Minh Kỳ, ta nhất định sẽ dốc hết sức mình khiến nàng hạnh phúc.

Huyên Minh Kỳ cầm theo đèn lồng Phượng Khương Trần đưa cho, nặng nề in sâu bước chân xuống nền đất dày tuyết, một bước sâu một bước nông cứ thế đi ra ngoài, mà hắn lại không hề biết bảo bối mà hắn thề sẽ bảo vệ ấy lúc này đang bị người ta tra hỏi trong phòng.

Phượng Khương Trần mở cửa ra, lập tức phát hiện trong phòng có một mùi hương thơm mát trôi lững lờ, khóe mắt nàng mang đậm ý cười, xoay người đóng cửa rồi đi ra phía sau bức bình phong.

Sau đó quả nhiên nhìn thấy con người quen thuộc kia, Phương Khương Trần cố kìm nén sự vui thích trong lòng, hỏi: “Cửu Hoàng thúc, sao huynh lại tới đây?”

Đây là Phượng Khương Trần đang hỏi han quan tâm Cửu Hoàng thúc, thế mà qua lỗ tai hắn lại không nghe ra cái ý tứ như vậy, Phượng Khương Trần hỏi xong tự nhiên mặt mày hắn khó coi hơn nhiều.

“Tại sao à? Bản vương đến sớm quá nên quấy rầy nàng?” Đừng tưởng hắn không ra ngoài thì không biết chuyện Huyên Minh Kỳ đưa nàng về.

Hừ… Vị hôn phu này giỏi quá à nha, vị hôn phu này có thể quang minh chính đại đến nội viện đưa Phượng Khương Trần về tận phòng.

“Hả?” Phượng Khương Trần mờ mịt, nàng nghe không hiểu lời này của Cửu Hoàng thúc là có ý gì.

“Hừ…” Tâm tư Cửu Hoàng thúc cũng không có chỗ thảnh thơi, chờ Phượng Khương Trần giải thích, hừ một tiếng rồi kiêu ngạo ngẩng cao đầu, một câu cũng không thèm nói.

Cửu Hoàng thúc ngồi quay lưng về phía nguồn ánh sáng, mặt mày bình tĩnh vô cảm càng làm cho cả người càng tối tăm u ám, Phượng Khương Trần không rõ hắn rốt cuộc là bị gì, nàng nghe theo lời hắn, chờ đợi rồi hành động sau.

Đừng nói là Hoàng thượng hay Hoàng hậu, đến cả Lư gia Sơn Đông nàng cũng đâu có phái người đi thăm dò tin tức.

Phượng Khương Trần lắc lắc đầu, là ai bảo tâm tư phụ nữ khó dò chứ, xem xem mấy tên nam nhân còn khó đoán hơn, mà tâm tư của Cửu Hoàng thúc cũng đừng đoán làm gì cho phí thời gian, trực tiếp ôm một bụng rối rắm mà chết luôn đi.

Cửu Hoàng thúc không nói, Phượng Khương Trần cũng không hỏi, ban đầu còn định cởi áo choàng trên người ra mà không biết tại sao tự nhiên nhiệt độ trong phòng còn chả ấm bằng bên ngoài, hơn nữa còn càng ngày càng lạnh…

Phượng Khương Trần rùng mình, vội vàng kéo chặt áo choàng, lén lút kéo giãn khoảng cách với Cửu Hoàng thúc.

Nàng không phải sợ mà nàng đang lạnh, vì không muốn bản thân vì lạnh mà chết nên vẫn ngoan ngoãn hỏi một câu: “Cửu Hoàng thúc, huynh không sao chứ? Hoàng thượng làm khó huynh hả?”

Phượng Khương Trần vẫn chưa quên hai ngày trước Cửu Hoàng thúc có vượt ngục một lần, nàng thật sự lo lắng hắn gặp chuyện không may.

Dù sao Cửu Hoàng thúc cũng bị Hoàng thượng công khai nhốt vào đại lao, nếu như để Hoàng thượng biết hắn vượt ngục thì chịu tội mất đầu như chơi.

“Lại đây.” Cửu Hoàng thúc không trả lời Phượng Khương Trần mà chỉ vẫy vẫy tay về phía nàng.

Phượng Khương Trần hơi do dự một chút, nhưng nhìn đến vẻ mặt mất hứng của Cửu Hoàng thúc thì không dám nghĩ nhiều thêm, vội vàng đi đến bên người hắn, vẻ mặt chân chó nhìn nhìn hắn, hi vọng Cửu Hoàng thúc sẽ giải thích nghi hoặc của nàng rốt cuộc là hắn đang tức giận cái gì.

Càng không nghĩ tới Cửu Hoàng thúc không nói thêm lời nào đã vươn tay kéo nàng vào trong ngực hắn, vùi đầu vào sâu cần cổ nàng,, hơi thở ấm áp phả vào làm Phượng Khương Trần có cảm giác hơi choáng váng, đến khi nàng nhận ra Cửu Hoàng thúc đang định làm gì thì vội vàng đẩy hắn ra…


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.