Thần Y Vương Phi Bị Vứt Bỏ

Chương 1557



Chương 1557

Cửu Hoàng thúc hít một hơi thật sâu, lại từ từ thở hắt ra, một luồng hơi này phả vào cổ Phượng Khương Trần, nàng chỉ cảm thấy hơi ngưa ngứa, không nhịn được hơi nhúc nhích người, khí thế cao ngạo lạnh lùng kia cũng bất giác mềm xèo hơn một chút.

Được rồi, Phượng Khương Trần thừa nhận nàng không đúng là không có tí tiền đồ nào, cứ như vậy mà bị lừa mất rồi.

Nhìn Phượng Khương Trần hơi rũ người xuống, vẻ lạnh lùng trong mắt Cửu Hoàng thúc cũng vơi đi bớt, bây giờ là thời điểm đặc biệt nhạy cảm, hắn không cho phép bất kì tên vớ vẩn lộn xộn nào uy hiếp đến địa vị của hắn hết.

“Phượng Khương Trần, rốt cuộc là có chuyện gì giữa nàng và Huyên Minh Kỳ?” Phượng Khương Trần không nói thì hắn chủ động hỏi vậy, tuy rằng như thế hơi mất mặt xí nhưng thời điểm đặc biệt thủ đoạn cũng phải đặc biệt mà.

Nghĩ tới đây Cửu Hoàng thúc thầm mắng hoàng huynh của hắn mấy tiếng, sớm không nhốt muộn không nhốt, cứ nhè ngay lúc này mà tống hắn vào ngục, xem ra cái kế hoạch kia của Phượng Khương Trần phải mau chóng thực hiện.

Cửu Hoàng thúc một dạ hai hướng suy nghĩ khác nhau, Phượng Khương Trần vẫn không phát hiện, sau khi biết hắn vì chuyện này mà cáu giận thì thầm thở phào một hơi, nàng còn tưởng Cửu Hoàng thúc ở nơi đó có chuyện gì, hại nàng lo lắng một hồi lâu.

Phượng Khương Trần không muốn Cửu Hoàng thúc ở trong ngục mà vẫn phải bất an, lập tức giải thích: “Ta và Huyên Minh Kỳ giống như những gì huynh biết thôi, hắn là vị hôn phu mà nương của ta chọn từ trước khi ta được sinh ra, ta đoán là nương không nghiêm túc, nếu không thì sau này cũng không thể có hôn sự của ta với Đông Lăng Tử Lãng được, nhưng mà Huyên Minh Kỳ thật sự nghiêm túc.”

Còn về việc vì sao Cửu Hoàng thúc biết chuyện Huyên Minh Kỳ thì Phượng Khương Trần cũng không ngạc nhiên, ngược lại nếu hắn không biết nàng mới thấy kì cục.

Ám vệ bên người nàng là người của Tô Vân Thanh và Lam Cửu Khánh, mà Tô Vân Thanh và Lam Cửu Khánh lại là người của Cửu Hoàng thúc, nhất cử nhất động của nàng thoát làm sao nổi tầm mắt của hắn.

“Vậy là nàng thừa nhận hắn là hôn phu của nàng?” Cửu Hoàng thúc có một loại xúc động gọi là muốn bóp chết Phượng Khương Trần ngồi trước mặt, cái gì mà hôn phu hôn phủng cơ, kêu gì mà thân thiết thế.

“Ta có thừa nhận hay không thì vẫn đúng là vậy mà, nương ta chọn ra hôn phu, điểm này thì không thể phủ nhận được, bây giờ quan trọng không phải nằm ở ta, mà là hắn. Dù sao cũng không phải ta bắt hắn lấy ta, mà là do hắn không chịu cưới ai ngoài ta.” Có khối ngọc bội phu thê kia, còn cả việc Huyên Minh Kỳ hay nhắc về nương của nàng một cách đầy quen thuộc và hoài niệm đó, nàng có muốn cũng chẳng có cơ sở gì mà hoài nghi.

“Nói như vậy là chỉ cần hắn cứ khăng khăng cắn lấy cái hôn ước kia thì nàng sẽ gả cho hắn? Nàng không sợ bản vương sẽ biến lễ cưới của hắn thành lễ tang à?” Đôi lông mi dài khẽ rung động, rũ xuống giấu đi những tia lạnh lùng và tàn nhẫn trong đôi mắt, chỉ thản nhiên thể hiện thái độ lạnh như băng và cực kì xem thường.

“Huynh đừng có mới động tí là đòi giết đòi chém, ta còn chưa nói là sẽ gả cho hắn.” Phượng Khương Trần tái mặt, tức giận liếc Cửu Hoàng thúc một cái, vừa nhắc đến hôn sự của nàng cái là bộ dạng như muốn giết người tới nơi, ai không biết còn tưởng Cửu Hoàng thúc trông thế mà lại là một tên cuồng sát.

Nàng biết kiểu gì Cửu Hoàng thúc cũng sẽ tức giận vì sự tồn tại của vị hôn phu này, nhưng chuyện lần này thật sự không thể trách nàng được, Huyên Minh Kỳ cũng không phải do nàng gọi tới, bọn họ có hôn ước trước cả khi nàng ra đời, ngay cả quyền lên tiếng nàng còn không có nữa.

Nghe Phượng Khương Trần nói không gả, vẻ mặt nghiêm nghị của Cửu Hoảng thúc rốt cuộc cũng chịu giãn ra: “Nếu không gả cho hắn thì còn giữ hắn lại làm gì?”

Cửu Hoàng thúc đã quên mất rằng hắn quay lại đây là để bàn bạc với Vương Cẩm Lăng về phương án mới tấn công cung Huyền Tiêu, mà nếu không có Huyên Minh Kỳ thì không có phương án mới mẻ gì sất.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.