Thần Y Vương Phi Bị Vứt Bỏ

Chương 1568



Chương 1568

Cửu hoàng thúc tự phóng hỏa?

“Nuốt lời này vào trong bụng, chuyện của hoàng tộc mà ngươi cũng dám đoán.” Phượng Khương Trần trừng mắt cảnh cáo Đồng Giác.

Đồng Giác lấy lại tinh thần, thè lưỡi, dí dỏm cười cười, dáng vẻ nô tỳ không dám.

Thấy vậy Phượng Khương Trần mới thu tầm mắt, mở miệng nhắc nhở Đồng Giác: “Biết càng ít ngươi càng an toàn, có một số việc không phải chuyện chúng ta có thể dính vào, nếu xảy ra chuyện ta cũng không có năng lực bảo vệ ngươi.”

“Đồng Giác hiểu rõ, lần sau không dám nữa.” Đồng Giác gật đầu liên tục, thấy Phượng Khương Trần đi ra ngoài, vội vàng tiến lên một bước, kéo mành cho nàng.

Thấy Đồng Giác ân cần như vậy, Phượng Khương Trần phì cười, mặc áo bông thật dầy rồi đi ra ngoài, đồng thời nghĩ về chuyện hỏa hoạn ở đại lao phủ Tông Nhân.

Người khác không biết chuyện gì xảy ra, nhưng nàng biết. Hôm qua, Cửu Hoàng thúc xuất hiện ở chỗ nàng rất khuya, rời đi không bao lâu đại lao phủ Tông Nhân lại bốc cháy, nếu nói Cửu Hoàng thúc không làm gì, nàng không tin.

Cửu hoàng thúc xuất chiêu đúng lúc này, một là bí mật của đại lao phủ Tông Nhân không giữ được, chàng muốn tiêu hủy toàn bộ, đồng thời tìm một lý do để hoàng thượng đổi mới trên dưới phủ Tông Nhân, chàng cũng tiện thể sắp xếp người vào đó lần nữa.

Hai là kế hoạch tạo thần đã bắt đầu rồi, cho dù ở trong cung không được tự do cũng không quan trọng, chỉ là mấy ngày này, hoàng thượng không thể làm gì khác đành phải để chàng ở lại trong cung.

Một trận hỏa hoạn, Cửu Hoàng thúc chiếm hết ưu thế, Phượng Khương Trần thầm khen một câu cao chiêu.

Nàng rất chờ mong buổi chữa bệnh từ thiện và phát cháo miễn phí hôm nay, Cửu Hoàng thúc sẽ lợi dụng cơ hội này thế nào để tạo thế lực?

Hôm nay là ngày chữa bệnh từ thiện đầu tiên, Tôn Tư Hành đã chuẩn bị xong những loại thuốc cần dùng từ rất sớm, cũng đã kiểm tra hòm thuốc nhiều lần, cam đoan không có một chút vấn đề.

Đại phu Vân gia phái tới đã đến Phượng phủ từ lâu rồi, Đồng Giác và Đồng Dao cũng đã chuẩn bị xong sạp chữa bệnh từ thiện, làm đủ tuyên truyền từ hôm qua, tất cả mọi thứ là để phối hợp với hành động của Phượng Khương Trần.

Trời còn mờ tối, hạ nhân của Phượng phủ đã ra ngoài, duy trì trật tự, phân loại bệnh nhân theo nhóm nặng, khẩn cấp, nhẹ, chậm theo lời Phượng Khương Trần, chỉ đợi Phượng Khương Trần xuất hiện là buổi chữa bệnh từ thiện có thể bắt đầu.

Thấy mọi chuyện đã chuẩn bị, chỉ thiếu cơn gió đông là nàng, Phượng Khương Trần đột nhiên phát hiện thật quýnh, việc làm lúc này của nàng có khác gì những hành vi làm màu của đám quan viên?

Đều là ra lệnh một tiếng, người phía dưới sẽ chuẩn bị xong tất cả, nàng chỉ cần có mặt là được, e rằng điểm khác nhau duy nhất chính là nàng không làm qua loa cho có, nàng thật sự chữa bệnh từ thiện.

Nhưng dù như thế, người mà nàng có thể giúp được cũng cực kỳ có hạn, đại phu chỉ có hai bàn tay, nàng có thể cứu tính mạng, nhưng không cách nào cứu vớt vận mệnh.

Chữa bệnh tốn tiền, khó khăn, khám không ra luôn là vấn đề nhức nhối của Hoa Hạ, không hề thay đổi từ xưa đến nay.

Phượng Khương Trần thở dài, tìm một cớ cho tư lợi của bản thân, trái tim thích làm việc thiện, hình như nàng không có, cho nên… không nên miễn cưỡng bản thân, là thế nào thì cứ là thế ấy, nàng thực sự không làm được, bỏ đói bản thân để cứu người khác.

Ăn qua loa mấy miếng cơm, Phượng Khương Trần lấy cốc giữ ấm ra để Đồng Giác và Đồng Dao đổ đầy hai cốc, lúc ra cửa, đưa một chai cho Tôn Tư Hành: “Nước nóng, có thể giữ nóng trong sáu canh giờ, đại phu phải chăm sóc tốt bản thân mình trước.”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.