Thần Y Vương Phi Bị Vứt Bỏ

Chương 1573



Chương 1573

*Bất vi sở động: sẽ không thay đổi ý định và nguyên tắc ban đầu vì bất cứ tác động ngoại lực nào (nguồn: baidu).

“Sư phụ.” Tôn Tư Hành kéo kéo vạt áo Phượng Khương Trần, muốn xin Phượng Khương Trần đứng ra, Phượng Khương Trần lắc đầu, không đồng ý.

Nàng còn chưa biết rốt cuộc cảnh này là thật hay do Tô Văn Thanh sắp xếp từ trước, dù sao muốn tuyên truyền thì dù có nói êm tai thế nào đi chăng nữa cũng không chân thực bằng việc phát sinh một số chuyện xúc động đánh thẳng vào lòng người.

“Vị mọi người này, hay là cho người này một chén cháo trước.”

“Đúng đấy, đúng đấy, quá đáng thương, ông lão trên lưng hắn thở ra thì nhiều, hít vào thì ít.”

“Còn không được ăn chút cháo nóng, hán tử kia chịu được, nhưng chưa chắc ông lão đã chịu nổi đâu.”

Phượng Khương Trần luôn cảm thấy bách tính của Hoa Hạ thật đáng yêu, rất hiền lành, tuy bọn họ dễ bị người khác mê hoặc, nhưng trái tim họ lại rất lương thiện, thấy người khác thảm hơn mình, sẽ không nhịn được sinh lòng đồng cảm, chỉ là…

Đồng tình như thế là không được.

Dù là bất cứ ai cũng phải tuân thủ quy tắc trò chơi, hán tử này cấp bách, xông loạn vào, làm rối loạn hàng ngũ phát cháo, một người hai người thì không sao, nhưng người nào cũng làm giống hắn, chỉ vì bản thân đáng thương mà phá hỏng quy tắc, vậy thì sạp cháo còn có thể tiếp tục phát theo thứ tự không?

Người đứng đây nhận cháo và bánh bao, có ai không đáng thương, có ai không bị đói bụng vài ngày, có ai không khổ.

Quả nhiên, có một người có dáng vẻ giống quản sự đi ra: “Gia chủ nhà ta phát cháo miễn phí không phải vì muốn lấy của mọi người thứ gì, chỉ hy vọng mọi người có thể bình yên vượt qua trận tuyết này, vị tráng sĩ ôm cha này vọt vào sạp cháo, muốn nhận cháo không phải là không được, nhưng hắn phải xếp hàng giống mọi người, nếu không mọi người cũng chen ngang làm loạn giống vị tráng sĩ này, vậy thì sạp cháo của nhà ta không mở nổi nữa.”

“Cha ta, cha ta, cầu xin các ngươi hãy cứu cha ta, chỉ cần các ngươi cứu sống cha ta, mạng của ta sẽ là của ngươi.” Đại hán như người chết chìm túm được cọc gỗ, không ngừng cầu xin.

Nước mắt của người đẹp thật đáng thương khiến người ta đau lòng, nhưng chỉ những người từng trải mới hiểu, thứ thực sự khiến người ta đau lòng chính là nước mắt của những con người sắt đá, thứ chảy không phải là nước mắt mà là máu…

Giờ khắc này, vị hán tử này đã bóp nghẹt những con người sắt đá phải chảy máu.

“Sư phụ.” Tôn Tư Hành lại kéo kéo ống tay áo Phượng Khương Trần, muốn tiến lên Phượng Khương Trần giúp đỡ, Phượng Khương Trần thở dài.

Được rồi, có một đồ đệ lương thiện như vậy là có phúc, Phượng Khương Trần không nhìn nổi nữa, thì thầm mấy câu vào tai Tôn Tư Hành, Tôn Tư Hành nghi ngờ rồi lập tức gật đầu một cái, dưới sự cổ vũ của Phượng Khương Trần, nhấc hòm thuốc đi về hướng sạp phát cháo.

Tôn Tư Hành nói vài câu với quản sự tại sạp phát cháo, quản sự nghe xong thì gật đầu liên tục, trên mặt lộ vẻ cung kính, sau khi Tôn Tư Hành nói xong, đứng sang một bên, hai tay thẳng tắp, dáng vẻ lạnh lùng lộ ra giáo dưỡng không tầm thường.

Quản sự phát cháo miễn phí tiến lên, nói với hán tử quỳ dưới đất: “Chủ nhân của ta phát cháo ở đây không cầu báo đáp, đừng nói gì mà một chén cháo, mạng của ngươi là của ta, nếu chủ nhân của ta muốn mạng của các ngươi thì đã không tới đây phát cháo miễn phí, chủ nhân chỉ hy vọng bách tính trong thiên hạ ăn no mặc ấm, chỉ cần bách tính tốt chủ nhân ta sẽ rất vui. Tình hình của cha ngươi không tốt lắm, chúng ta phái người đưa ông ta đưa đến nhà chữa bệnh từ thiện, chủ nhân của ta phái đại phu qua đây, nếu trong số các ngươi có ai không thoải mái, có thể đến nhà chữa bệnh từ thiện để khám, không cần bỏ tiền chữa bệnh, chủ nhân của ta nói rồi, trong phạm vi của ngài ấy có đủ khả năng giúp nhiều người được ăn no, mặc ấm, sẽ không chết chỉ vì không có tiền chữa bệnh.”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.