Thần Y Vương Phi Bị Vứt Bỏ

Chương 1575



Chương 1575

Không khí ở hiện trường phát cháo miễn phí đã được đẩy lên hoàn toàn, bất kể là người được nhận cháo hay người không nhận cháo đều bị cảnh này lây nhiễm, ai cũng quỳ xuống, dập đầu về hướng hoàng cung.

“Hoàng thượng vạn tuế vạn tuế vạn vạn tuế!”

Từng nạn dân đều đang cảm tạ hoàng thượng, cảm tạ Đông Lăng có một hoàng thượng tốt, mà khi cảnh này truyền tới tai hoàng thượng, có lẽ hoàng thượng sẽ cảm thấy buồn nôn như ăn phải ruồi.

Môi Phượng Khương Trần khẽ nhếch, nở nụ cười đầy nghiền ngẫm.

Phải biết rằng, hiện tại trong cung không chỉ có hoàng thượng mà còn cả Cửu Hoàng thúc. Quả nhiên Cửu Hoàng thúc đã dự mưu từ sớm, nam nhân này thật sự không buông tha bất cứ một cơ hội nào có thể lợi dụng.

Thu lại nụ cười, vừa quay người lại đúng lúc đối diện với đôi mắt đen láy của Huyên Minh Kỳ, thấy nụ cười như đã hiểu của Huyên Minh Kỳ, nụ cười trên mặt Phượng Khương Trần lập tức cứng lại.

Nam nhân này không đơn giản, may mà họ không phải là kẻ địch của nhau.

“Khụ khụ… Chúng ta vào thôi, còn phải làm việc.” Phượng Khương Trần lúng túng nói sang chuyện khác, Huyên Minh Kỳ không nói gì, cười gật đầu, cầm theo hòm thuốc đi theo sau Phượng Khương Trần, làm tốt bổn phận của một trợ lý y tế.

Đồng Giác đứng phía sau, nhìn hai người một trước một sau đi vào trong, mùi vị trong lòng không nói thành lời.

Khi đi với Cửu Hoàng thúc, tiểu thư nhà họ luôn quy củ chậm hơn một bước; khi đi với đại công tử, hai người thường đi sóng vai, mà khi đi với Huyên Minh Kỳ, nam nhân này…

Luôn đi chậm hơn tiểu thư nhà họ nửa bước đến một bước, đứng bên trái tiểu thư nhà họ giống như một hộ vệ tận trách, bảo vệ tiểu thư nhà họ một cách cẩn thận.

Mặc kệ là nguyên nhân gì, nhân này không hề có ác ý với tiểu thư nhà họ, thật sự khiến người ta không ghét nổi.

Tình hình trong nhà chữa bệnh từ thiện vô cùng không tốt, giống với suy nghĩ của Phượng Khương Trần.

Vừa đi vào, đập vào mặt chính là một mùi hương khó ngửi, cho dù là ngày tuyết rơi dày cũng không giấu được mùi hôi chua, trên mặt đất chỉ trải một lớp rơm rạ đơn giản, bệnh nhân từng người từng người nằm ở đó, tình trạng khá hơn chút thì ngồi, tặng vị trí nằm cho những người khác.

Có bệnh nhân đến, không cần ai nhắc, bọn họ sẽ tự động dịch ra một chút để có vị trí trống.

Lúc Phượng Khương Trần đi vào, tọa đường đại phu của Vân gia phái tới đã đang chẩn bệnh rồi, dược đồng ở phía sau cũng đang sắc thuốc, một dược đồng phải quản lý mười mấy ấm thuốc, cũng may bình thường chúng được đào tạo bài bản, nếu không chữa sai bệnh sẽ rất phiền phức.

Tôn Tư Hành đi vào buồng trong, tình trạng của bệnh nhân ở đó nghiêm trọng nhất, Tôn Tư Hành đang khám cho ông lão vừa đến kia, Phượng Khương Trần đã nhìn thoáng qua tình trạng của ông lão từ đằng xa, trên cơ bản có thể nhận định vì: Đói bụng, bị nhiễm lạnh, gặp được họ sẽ không nguy hiểm đến tính mạng.

Đại phu nào trong nhà chữa bệnh từ thiện cũng rất bận, ngay cả một cơ hội thở dốc cũng không có, nếu là quá khứ, nhất định Phượng Khương Trần sẽ để rương thuốc xuống, lập tức bắt tay vào làm, nhưng hôm nay không được…

Tên ngốc Tôn Tư Hành kia, nàng đã chuẩn bị xong sân khấu cho hắn rồi, nhưng hắn cứ không hiểu phải biết nắm bắt cơ hội, tạo danh tiếng không công cho đại phu của Vân gia, thật…

Tức chết nàng!

Chữa bệnh từ thiện rất sâu xa, dưới tình huống bình thường đại phu đều sẽ chọn những người có bệnh tình nhẹ để chữa trị, như vậy sẽ chữa được cho nhiều người, lại không cần gánh vác nguy hiểm.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.