Thần Y Vương Phi Bị Vứt Bỏ

Chương 1582



Chương 1582

Nhưng vì không mất tiền nên không tiện nói, nhưng thấy Tôn Tư Hành bắt tay vào rửa sạch vết thương do giá rét cho họ, khi tỉ mỉ lau sạch vết thương cho họ, mắt ai cũng đỏ bừng, có là người nhà cũng không muốn đụng vào mấy vết thương này của họ, nhưng dáng người Tôn Tư Hành như quý công tử lại không hề ngại họ.

Tôn Tư Hành rất kiên nhẫn trả lời các vấn đề của bệnh nhân, hoàn toàn không có dáng vẻ thờ ơ và cao cao tại thượng giống các đại phu, khiến người ta cảm thấy đặc biệt ấm áp.

Sau khi Phượng Khương Trần kiểm tra xong bệnh nhân bên trong phòng, lập tức chuẩn bị đi pha chế thuốc, người của Phượng phủ đã chở thuốc tới cho nàng, đồng thời còn chuẩn bị một gian phòng riêng để cất giữ, ngoài phòng có hộ vệ trông coi.

“Đi lấy thuốc với ta.” Phượng Khương Trần để bệnh án lên bàn, nói với Huyên Minh Kỳ.

Nhân lực còn thiếu, sức lao động Huyên Minh Kỳ đang ở trước mặt mà không dùng thì thật uổng phí.

“Được.” Huyên Minh Kỳ ngoan như tiểu tuỳ tùng, hai người một trước một sau đi ra ngoài, người vây xem ngoài phòng lập tức dạt sang hai bên nhường đường cho Phượng Khương Trần, ai cũng lo lắng bất an, cúi đầu rất sợ Phượng Khương Trần mắng họ.

Lúc này, Phượng Khương Trần mới phát hiện ngoài phòng bu đầy người, Phượng Khương Trần nhíu mày, nhưng chẳng hề nói một câu, tiếp tục đi về phía trước.

Người trong phòng không bị bệnh truyền nhiễm, tuy nói những người này đứng ở ngoài phòng rất dễ nhiễm vi-rút, nhưng… nàng có thể hiểu được những người này đang lo lắng cho người nhà của mình.

Phượng Khương Trần đi về hướng phòng thuốc, họ như đã quen với việc đuổi theo bóng dáng Phượng Khương Trần, hai mắt vẫn dán chặt vào người Phượng Khương Trần, không biết là ai hô một câu: “Cô nương, hình như ta đã gặp ngươi ở đâu rồi.”

“Đúng, đúng, bóng lưng thật quen, hình như đã gặp ở đâu đó.”

Tuy người biết Phượng Khương Trần rất nhiều, nhưng hầu hết bách tính bình thường thực sự gặp được nàng đều chỉ nhìn thấy dáng vẻ nhếch nhác của nàng, mỗi lần nàng gọn gàng xinh đẹp ra ngoài đều có trọng binh bảo hộ, bách tính bình thường cũng chỉ nhìn thấy một cái bóng mơ hồ từ đằng xa, hơn nữa…

Y thuật của Phượng Khương Trần chỉ được lưu truyền nhiều ở quý tộc thượng tầng, bách tính bình thường rất ít người biết, dù có biết cũng không nhiều lời, không nhận ra Phượng Khương Trần là chuyện bình thường.

Nghe thấy có người nói trông Phượng Khương Trần rất quen, người vây xem rơi vào suy tư, lúc này, hai mắt của một người trung niên tỏa sáng, suýt chút nữa nhảy dựng lên: “Ta nhớ ra rồi, ta nhớ ra rồi, Phượng cô nương, là Phượng cô nương.”

“Phượng cô nương? Phượng cô nương nào?” Có người không hiểu hỏi.

“Phượng Khương Trần, nữ nhi của Phượng tướng quân, chính là nữ tử quỳ ở cổng thành, bị người ta cầm đồ ăn ném vào người.” Một phụ nữ trung niên lớn tiếng nói, mà bà ta vừa nói xong cả khuôn mặt đều trướng thành đỏ tím.

Nếu Phượng Khương Trần ở đây, sẽ phát hiện câu nói của bà ta như một loại vi-rút, có không ít người ở đây đã bị lây bệnh, ai ai cũng bất an nhìn sang người bên cạnh.

“A… Là Phượng cô nương, ta nhớ ra rồi, ta nhớ ra rồi, ta còn cầm trứng thối ném nàng, chuyện này, chuyện này làm sao mới được.”

“Ta cũng mắng nàng, còn còn còn… nhổ nước bọt vào nàng.”

“Ta cũng mắng, ta cũng mắng nàng.”

“Bây giờ phải làm sao, bây giờ phải làm sao?”

“Nếu Phượng cô nương biết, có tức giận với chúng ta không, không chữa bệnh cho ông nhà ta nữa thì chết.”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.