Thần Y Vương Phi Bị Vứt Bỏ

Chương 1589



Chương 1589

Sự tin tưởng này là một loại áp lực với Phượng Khương Trần, nàng không thể có lỗi với những người đã tin tưởng nàng được.

“Đi thôi, nói với họ, họ sẽ không chết đói, ông trời không cho họ sống thì người phát cháo miễn phí nhất định sẽ cho họ sống, người đó… dù không có bản lĩnh đấu với trời, nhưng trong lòng chàng có bách tính.”

Những lời này nói ra vào lúc này vô cùng có trọng lượng.

“Thế người cho chúng ta cháo uống là ai? Không phải Phượng cô nương sao?” Phụ nữ và trẻ nhỏ đứng phía sau hỏi.

“Không phải, ta còn chưa có bản lãnh đó, được rồi… Đừng nói những chuyện này nữa, các ngươi nhanh tới giúp cứu người, sẽ còn có cháo trắng và bánh bao.” Phượng Khương Trần chỉ huy người phía sau, đưa người bị thương sang một bên, đồng thời đi cầm máu và băng bó đơn giản cho họ.

“Chúng ta cũng có thể giúp một tay sao?” Một phu nhân mặc quần áo rách rưới và một đứa trẻ xanh xao vàng vọt nhìn Phượng Khương Trần, giống như không tin họ cũng có thể giúp một tay.

Người của quan phủ nói người như bọn họ chỉ biết ăn xin, bọn họ là phế vật, chỉ biết lãng phí lương thực của quan phủ, bọn họ đã không làm việc, quan phủ lại còn phải tốn tiền nuôi ăn, bọn họ đáng chết, có một ngụm cháo nóng uống là cảm tạ trời đất rồi.

Bọn họ vẫn nghĩ bản thân mình vô dụng, thì ra bọn họ còn có thể giúp một tay.

“Đương nhiên, trời sẽ giúp những người tự giúp mình, chúng ta nhất định có thể gắng gượng qua đợt tuyết này, tuyết tan mọi thứ sẽ tốt lên.” Giọng nói của Phượng Khương Trần như có ma lực làm cho những người ở đây tin tưởng, lời của nàng là chân lý.

Chỉ cần gắng gượng qua trận tuyết này, bọn họ sẽ không sợ.

Chia binh hai đường, người còn sức thì xông vào chiến trường, đưa người bị thương ra ngoài, khi họ bước vào vòng chiến đấu, khi dưới chân dẫm phải cháo trắng và bánh bao, lòng như rỉ máu, từng người nắm chặt nắm tay, cực kỳ cố gắng kiềm chế bản thân không được xung động giết người.

“Đừng đánh nữa, đừng đánh nữa, các vị quan lão gia, cầu xin các ngươi tha cho chúng ta, chúng ta không húp cháo nữa, chúng ta không ăn bánh bao nữa.”

“Cầu xin các ngươi đừng đánh nữa, đừng đánh nữa.”

Một đám hán tử ùa lên, đụng ngã quan binh trước mắt, họ không đánh nhau với quan binh, chỉ ngăn quan binh lại tiện cho những người khác cứu người.

Phu nhân và hài tử thì đứng một bên tiếp ứng đưa người đi, một số đại phu và dược đồng của Vân gia cũng đứng ra trợ giúp băng bó vết thương, trấn an người bị thương.

Mọi người đồng tâm hiệp lực, sức mạnh như thành đồng, cùng qua ải khó khăn.

Cục diện hỗn loạn dần được khống chế, đám quan sai này không ngờ, những người này lại không làm loạn, từng tên không biết phải làm sao.

Chuyện này phải làm sao bây giờ, bên trên đã dặn dò phải ép những nạn dân này làm loạn, ép họ phải động tay động chân với người của quan phủ, nhưng bây giờ những nạn dân này lại không ra tay, chúng phải làm sao bây giờ?

Xông vào đánh sao?

Đây là một biện pháp tốt.

Đám quan sai ngươi nhìn ta, ta nhìn ngươi, cắn răng cầm vũ khí xông vào nhà chữa bệnh từ thiện.

“Huyên Minh Kỳ, cản chúng lại.” Nếu lúc trước chỉ suy đoán, vậy thì hiện tại Phượng Khương Trần có thể khẳng định, đám quan binh này rõ ràng tới gây sự, muốn bức nạn dân động thủ.

Càng như thế, họ càng không thể động, một khi động thủ sẽ bị gán tội danh.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.