Thần Y Vương Phi Bị Vứt Bỏ

Chương 1595



Chương 1595

Trác Đông Minh vô cùng hào khí, dáng vẻ không sợ trời không sợ đất, nhưng lại khiến Phượng Khương Trần sợ hãi: “Ngài nói cái gì? Đế Đốc phủ điều động quan sai?”

Chuyện này không dễ thực hiện.

“Đúng vậy, thủ hạ của ta mới báo, Đế Đốc phủ điều động hơn ngàn quan quân, muốn bắt đảng phản bội.” Đây cũng chính là nguyên nhân khiến Trác Đông Minh tức giận, vỗn dĩ hắn không tin Đế Đốc phủ sẽ làm mấy thủ đoạn bẩn thỉu này, không ngờ người của Đế Đốc phủ dùng thật.

Vu oan hãm hại một đám nạn dân, thật đúng là vô sỉ!

Chụp cái mũ loạn đảng lên đầu nạn dân, đây là muốn đẩy những nạn dân này vào chỗ chết, đến lúc đó người của Đế Đốc phủ sẽ giết hết những nạn dân này, sẽ không ai trách tội chúng bởi vì đoàn người này là loạn đảng.

“Chúng ta không phải loạn đảng, chúng ta không phải loạn đảng.” Người đứng gần đấy nghe thấy Trác Đông Minh nói, sợ đến run rẩy.

“Đại nhân, chúng ta không phải loạn đảng, chúng ta chỉ muốn ăn một miếng cơm no, việc này cũng sai sao?”

“Chúng ta chỉ muốn sống, chúng ta không phải loạn đảng…”

Nỗi sợ sẽ lây lan, toàn bộ nhà chữa bệnh từ thiện sợ co thành một đoàn, họ hoảng sợ nhìn ra ngoài, rất sợ quan binh sẽ xông vào giết họ.

Loạn đảng, đây chính là tội lớn chu di cửu tộc.

“Các ngươi yên tâm, có ta ở đây, không ai có thể động tới các ngươi.” Trác Đông Minh rút một cây trường kiếm bên hông ra, xoay người một cái, trường kiếm chỉ ra ngoài phòng: “Ta không tin, thế gian này không có vương pháp, dưới chân thiên tử mà chúng dám làm xằng làm bậy. Người đâu… bảo vệ nơi này cho ta, ai xông vào, giết!”

“Vâng.” Trác Đông Minh không mang nhiều người tới, nhưng thắng ở khí thế, hơn nữa bọn họ tận mắt thấy tình trạng thảm hại của nạn dân, không thể không xúc động.

Trác Đông Minh không để ý hậu quả, cố ý chống lại Đế Đốc phủ vì những nạn dân này, nhưng làm vậy kết quả lưỡng bại câu thương, hoàng đế sẽ không cho phép người dưới tay ông ta đấu đá nội bộ.

“Đông Minh, đừng xung động.” Phượng Khương Trần vội vàng đuổi theo, đứng phía sau Trác Đông Minh, nhỏ giọng nhắc nhở.

“Khương Trần, ta xung động chỗ nào, rõ ràng Đế Đốc phủ khinh người quá đáng, ta mặc kệ chúng muốn tróc nã đảng phản bội để lập công, nhưng không thể khai đao với bách tính.” Trác Đông Minh khó chịu nhìn Phượng Khương Trần, không phải Phượng Khương Trần gọi hắn tới sao, sao lại khuyên hắn không nên động thủ.

Không động thủ, làm sao hắn nuốt trôi được cục tức này.

Phượng Khương Trần thấy được Trác Đông Minh đang xung động, vì tránh họa càng gây càng lớn, Phượng Khương Trần vội vàng níu cánh tay Trác Đông Minh lại: “Đông Minh, ngài bình tĩnh suy nghĩ đi, người của Đế Đốc phủ dám động thủ với nạn dân, nhất định có chỗ dựa, ngài đừng quên, Đề Đốc đại nhân là, ban ngày ban mặt ngài chống lại tâm phúc của hoàng thượng như thế, hoàng thượng nghĩ gì? Dù Đề Đốc đại nhân làm sai, chúng ta cũng không thể không nể mặt ông ta, đến lúc đó ông ta tố cáo ngài với hoàng thượng, không phải người xui xẻo là ngài sao, hơn nữa chuyện loạn đảng bảo sao hay vậy, ông ta tùy tiện lôi một người từ nhóm nạn dân ra, nói đó là loạn đảng thì ngài tính thế nào?”

“Thế giới này thật không có vương pháp rồi? Đế Đốc phủ nói gì thì là cái đó hả? Không có tội cũng có thể biến thành có tội?” Nghe Phượng Khương Trần phân tích, Trác Đông Minh cũng hiểu, đối đầu chính diện với ông ta chắc chắn không ổn.

Chuyện xấu trong nhà không thể truyền ra ngoài, quân bảo vệ thành của Trác Đông Minh và quan sai của Đế Đốc phủ đều là hai con cá sấu khổng lồ giữ an nguy cho thành, hai con cá sấu khổng lồ đánh nhau có khác gì vứt hết mặt mũi của hoàng thượng, mà hoàng thượng giận một cái, hai người họ đều gặp xui xẻo, còn ai đúng ai sai, hoàng thượng không quan tâm.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.