Thần Y Vương Phi Bị Vứt Bỏ

Chương 1606



Chương 1606

Mặc dù Cửu hoàng thượng cụp mắt xuống nhưng lại nhìn rõ biểu hiện của hoàng thượng, một chút biến hóa nhỏ cũng không bỏ qua, biểu hiện của hoàng thượng khiến Cửu hoàng thúc rất hài lòng. Hoàng thượng nhớ thương Thôi gia là chuyện tốt, để hoàng thượng đấu với Thôi gia đi, hắn cũng bớt việc.

Hơn nữa hắn cũng không lừa gạt hoàng thượng, lời hắn nói đều là sự thật, do hoàng thượng nghĩ nhiều quá thôi, hắn cũng không nói gì, tất cả đều do hướng suy nghĩ của hoàng thượng.

Dù sao Thôi gia đúng là có dã tâm lớn, chuyện này hắn không có nói oan cho Thôi gia, chờ cho hoàng thượng phát hiện hành động của Thôi gia thì sẽ càng tin chuyện ngày hôm nay hắn nói.

Sau khi xuất cung, phần lớn tinh lực của hắn đều đặt lên Huyền Tiêu cung, có Thôi gia ở kinh thành thu hút sự chú ý của hoàng thượng cũng là một chuyện tốt.

Thôi gia, rất xin lỗi, bản vương đã sớm lấy các ngươi ra làm bia đỡ đạn, hi vọng các ngươi sẽ thích phần đại lễ này của bản vương.

Cửu hoàng thượng đưa tay cầm ly trà trước mặt, không uống mà chỉ cầm trong tay, im lặng ngồi đó chờ hoàng thượng quyết định.

Hắn đã nói cho hoàng thượng, tiếp theo phải xem xem hoàng thượng có thực hiện đúng lời hứa hay không, về phần đế vương một lời đã định? Đừng có đùa, hoàng thượng cũng không có nói thẳng sẽ thả hắn đi.

Loại người như bọn hắn xưa nay sẽ không nói rõ ý, nói rõ để cho người khác nắm được điểm yếu sao? Chỉ cần song phương nghe hiểu là được rồi.

Không để Cửu hoàng thúc thất vọng, hoàng thượng phát hiện Thôi gia mới là mối đe dọa lớn, hơn nữa Cửu hoàng thúc cũng ám chỉ hắn không có hứng thú với hoàng cung, điều này khiến hoàng thượng thả lỏng.

Nhốt Cửu hoàng thúc lâu như vậy ông ta cũng không có cách nào định tội hắn được, nếu vậy áp lực quan viên đối với ông ta sẽ càng lớn hơn, không bằng nhờ chuyện này đổi thêm một điều kiện nữa.

“Cửu đệ, chuyện cứu nạn?” Hoàng thượng ngẩng đầu, ánh mắt sắc bén như mũi tên, giống như muốn nhìn thấu suy nghĩ của Cửu hoàng thúc.

Cửu hoàng thúc đã sớm có phòng bị, không chút sợ hãi, không chút gợn sóng nói: “Hoàng huynh yên tâm, thần đệ ra ngoài cung sẽ phái người truyền tin cho Phượng Khương Trần.”

Tuy hắn muốn nhanh chóng đến Phượng phủ gặp nam nhân tên là Huyên Minh Kỳ kia nhưng không phải hiện tại, phải đợi hắn xử lý chuyện trong tay xong xuôi mới có thể rảnh rỗi đến so chiêu với Huyên Minh Kỳ được.

“Hôm nay đã muộn rồi, Cửu đệ sáng mai hãy hồi phủ.” Hoàng thượng đứng dậy nhìn Cửu hoàng thúc, giọng giống như đang ban ơn vậy.

Ông ta đang chờ Cửu hoàng thúc tạ ơn nhưng đáng tiếc Cửu hoàng thúc không phải người để người khác đã được một tấc còn muốn tiến thêm tấc nữa, Cửu hoàng thúc thản nhiên đứng dậy, cũng không tạ ơn mà lần nữa ra điều kiện: “Hoàng huynh, thần đệ đã quen được người của Cửu vương phủ hầu hạ.”

Cửu hoàng thúc nhắc nhở hoàng thượng, hắn đã không có tội thì người trong phủ hắn cũng không có tội, thả hạ nhân trong Cửu vương phủ ra, đừng nghĩ lợi dụng cơ hội lần này để nhét người vào Cửu vương phủ.

Đã làm chín mươi chín bước, hoàng thượng cũng không để ý đến việc làm thêm bước nữa, dù cho hiện tại ông ta xếp người vào Cửu vương phủ thì không quá hai ngày những người đó cũng sẽ bị Cửu hoàng thúc tìm đủ lí do để giết chết, chuyện này cũng không phải lần đầu tiên xảy ra, hoàng thượng hào phóng hứa hẹn, buổi tối hôm nay toàn bộ hạ nhân Cửu vương phủ sẽ được trở về.

“Đa tạ hoàng thượng, thần đệ cung tiễn hoàng thượng.” Cửu hoàng thúc đạt được mục đích, cuối cùng cũng cho hoàng thượng đủ mặt mũi, ngữ khí cung kính tiễn hoàng thượng.

Giải quyết nỗi lòng, lại tìm ra mục đích người thần bí phát cháo, tâm trạng hoàng thượng cực tốt, bước đi cũng nhẹ hơn, mọi nặng nề trước đó như biến mất hoàn toàn.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.