Thần Y Vương Phi Bị Vứt Bỏ

Chương 1613



Chương 1613

Một bên là vị hôn phu quyết định từ nhỏ, một bên là “gian” phu lăn giường cùng nàng, hai người này ở chung một chỗ khiến nàng cảm thấy quá áp lực, không khí nơi này như bị đè ép đến biến dạng khiến nàng thở không thông, nàng rất muốn đi chữa bệnh từ thiện nha…

Tim của Xuân Họa và Thu Họa đều nâng đến cổ họng, im lặng không phát ra tiếng động nào dâng trà, sau đó lại nhanh chóng lui xuống, sợ ở lâu hơn một giây sẽ bị tai họa. Ba người trong đại sảnh vẫn ngồi im như cũ, ai cũng không định mở miệng nói chuyện.

Phượng Khương Trần thực sự không chịu nổi không khí này nữa, thầm nhủ chết sớm còn hơn chết muộn, mở miệng hỏi: “Cửu hoàng thúc hạ mình đến chơi không biết có chuyện gì?”

Nàng mới không tin Cửu hoàng thúc không có lý do chính đáng lại bày vẽ như vậy đến Phượng phủ, không có lý do gì thì Cửu hoàng thúc lúc nào cũng có thể đến Phượng phủ.

Phượng phủ đối với Cửu hoàng thúc mà nói không khác gì hoa viên phía sau của Cửu vương phủ, hắn tới Phượng phủ cực kỳ thuận lợi, hoàn toàn không cần thiết phải gióng trống khua chiêng như vậy.

Phải biết rằng Cửu hoàng thúc không phải là một người thích khoe khoang, loại khoe khoang trẻ con như vậy tuyệt đối sẽ không xuất hiện trên người hắn, hôm nay hắn bày ra chuyện phô trương như vậy không phải vì muốn chèn ép Huyên Minh Kỳ chứ?

Cửu hoàng thúc đã tự do, cứu nạn và khám bệnh từ thiện cũng diễn ra một cách vô cùng tiện lợi, Cửu hoàng thúc chắc không tìm được lý do mới phải, Phượng Khương Trần nghĩ mãi cũng không ra lý do đến đây lần này của Cửu hoàng thúc.

Nhìn vẻ mặt ngốc nghếch của Phượng Khương Trần, Cửu hoàng thúc biết nàng đang suy đoán mục đích hắn đến đây, nếu Phượng Khương Trần đã muốn đoán thì để cho nàng từ từ đoán cũng được, đoán đúng sẽ có thưởng, còn nếu không đoán ra thì…

Hừ… Thù mới cộng hận cũ, hắn sẽ tính toán cho bằng hết.

Cửu hoàng thúc cầm chén trà lên, xuyên qua màn khói mỏng trước mặt nhìn về phía Phượng Khương Trần, thấy nàng vẫn giữ dáng vẻ nghi hoặc như ban nãy, Cửu hoàng thúc liền hiểu ra Phượng Khương Trần có nghĩ nát óc cũng không ra.

Bộp…

Cùng là chiêu đặt mạnh chén trà lên bàn, cùng là tiếng động đó, hoàng thượng làm trước mặt Cửu hoàng thúc không có tác dụng gì, nhưng Cửu hoàng thúc làm như vậy trước mặt Phượng Khương Trần thì hiệu quả lại hoàn toàn khác.

Bùm…

Phượng Khương Trần giật mình, tim nhảy loạn xạ trong ngực, đôi mắt đẹp mở to, nhìn Cửu hoàng thúc: “Cửu hoàng thúc đại nhân, rốt cuộc ngài đến đây làm gì? Ngài muốn làm gì ngài cứ nói đi, ta nhất định sẽ phối hợp, ngài đừng bày ra vẻ mặt bí hiểm khó dò nữa, dáng vẻ đó thực sự quá dọa người rồi, ta nhát gan, không chịu được sự dọa nạt này nha…”

Nhìn dáng vẻ ngốc nghếch kia cửa Phượng Khương Trần thì Cửu hoàng thúc biết cho dù hắn đến vào đêm khuya thì Phượng Khương Trần cũng không biết tại sao hắn đến Phượng phủ, nói không chừng còn cho rằng hắn chỉ đi ngang qua!

Nữ nhân này lúc nên thông minh lại ngốc chết đi được, lúc không cần thông minh thì lại thông minh hết phần người khác, có thể nghĩ ra thứ để đi trên nền tuyết giúp bọn họ đẩy nhanh tốc độ vận chuyển lương thực lại không nghĩ được lí do hắn đến Phượng phủ, đúng là làm cho hắn vừa giận vừa yêu.

Hắn trịnh trọng đến Phượng phủ như vậy còn mục đích gì được nữa, dĩ nhiên không phải vì đến gặp Huyên Minh Kỳ, Huyên Minh Kỳ còn chưa đáng giá đến mức hắn làm nhiều như vậy.

Nhìn vẻ mặt rầu rĩ của Phượng Khương Trần, Cửu hoàng thúc cũng không làm khó nàng, đặt chén trà trong tay xuống, nghiêm trang nói: “Hôm nay bản vương đến để bái tế Phượng tướng quân và Phượng phu nhân.”

Lần trước hắn đến đã vụng trộm đi bái tế Phượng tướng quân và Phượng phu nhân, nhưng không có ai biết, ngay cả Phượng Khương Trần cũng không biết.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.