Thần Y Vương Phi Bị Vứt Bỏ

Chương 1625



Chương 1625

“Nhưng đó không phải là chuyện ngài muốn hay không, Minh cung chủ, ngài trở về đi, đừng lãng phí thời gian và công sức ở ta nữa, không đáng.” Lời như vậy Phượng Khương Trần đã nói không biết bao nhiêu lần, nhưng lần nào Huyên Minh Kỳ cũng không nghe lọt.

Giang sơn và mỹ nhân, giang sơn phía trước mỹ nhân phía sau, không có giang sơn thì ngươi lấy cái gì để bảo vệ mỹ nhân, Phượng Khương Trần tin tưởng lần này nàng nhất định có thể thuyết phục Huyên Minh Kỳ.

Huyên Minh Kỳ cũng có sự kiêu ngạo của bản thân, hắn muốn bảo vệ Huyền Tiêu cung bằng chính sức của mình, tuyệt đối sẽ không dựa vào người khác. Phượng Khương Trần tin rằng hắn sẽ không ngồi im chờ Cửu hoàng thúc và đại công tử mang tư thái người thắng đến đưa những thứ còn sót lại của Huyền Tiêu cung cho hắn.

“Đáng giá! Nàng đáng giá!” Rõ ràng Phượng Khương Trần đã đánh giá thấp Huyên Minh Kỳ. Hắn muốn về Huyền Tiêu cung để sắp xếp mọi thứ nhưng hắn không bỏ Phượng Khương Trần xuống được, cho nên ban nãy hắn mới thất thần.

“Không đáng.” Phượng Khương Trần lắc đầu, nhìn vẻ mặt không tán thành của Huyên Minh Kỳ, nói: “Minh cung chủ, giữa chúng ta không thể, ta tuyệt đối sẽ không gả cho ngài, cả đời này ta cũng sẽ không gả cho người khác.”

Là tuyệt đối sẽ không gả, không phải là không có khả năng gả cho người, có thể thấy được quyết định này của Phượng Khương Trần không thể thay đổi.

“Vì sao?” Lời này Phượng Khương Trần đã nói trước đó, Huyên Minh Kỳ lần nào cũng nghe theo, riêng lần này lại hỏi thêm một câu, vì sự kiên quyết trong mắt Phượng Khương Trần đã dọa hắn.

“Vì…” Phượng Khương Trần cắn cắn môi, trong mắt hiện lên sự khó xử, vẫn phải nói thẳng ra sao? Mặc dù nàng không quan tâm nhưng chính mình nói ra vẫn cảm thấy rất khó xử.

Ngay lúc Phượng Khương Trần đang phân vân, Huyên Minh Kỳ đã hiểu ý lui một bước: “Không muốn nói thì đừng nói, không sao cả.”

“Không sao cả, chỉ là không biết nên nói như thế nào.” Phượng Khương Trần nhẹ buông lời, miễn cưỡng cười: “Minh cung chủ, ngài đã từng nghe qua chuyện ta thất trinh trước hôn lễ chưa?”

“Đã nghe.” Trong lòng Huyên Minh Kỳ chấn động, chẳng lẽ chuyện này là thật?

“Chuyện này là thật.” Phượng Khương Trần nhắm mắt lại, bình tĩnh nói.

Tâm, đau quá.

Huyên Minh Kỳ lùi về sau một bước, mặt trắng bệch, con ngươi co lại, hắn không ngờ chuyện đó lại là sự thật, hắn đau lòng vì nữ nhân này.

Huyên Minh Kỳ nghẹn ngào nói: “Khương Trần, không sao cả, ta không ngại, tất cả đều là quá khứ, qua rồi đừng nhắc lại.”

Huyên Minh Kỳ ảo não tự trách, đau lòng vì Phượng Khương Trần, đồng thời cũng hận chính bản thân mình đến muộn.

“Minh cung chủ, chuyện không phải như ngài nghĩ.” Phượng Khương Trần không mở mắt ra cũng biết vẻ mặt của Huyên Minh Kỳ, chính vì vậy nên nàng mới không biết nên nói như thế nào, chuyện này nếu không nói ra thì Huyên Minh Kỳ sẽ không lui bước, trước đó thì không sao nhưng bây giờ thì không được, nàng nhất định phải ngăn Huyên Minh Kỳ lại.

Phượng Khương Trần hít một hơi thật sâu, tiếp tục nói: “Minh cung chủ, chuyện đó là do ta tự nguyện, người đó là người mà ta thích.”

Hô…

Nghe Phượng Khương Trần nói vậy, trong lòng Huyên Minh Kỳ cảm thấy dễ chịu hơn nhiều, dù sao tự nguyện cũng tốt hơn với ép buộc, chỉ là trong lòng khó tránh khỏi cảm thấy hụt hẫng, nghĩ đến vẻ mặt người kia, Huyên Minh Kỳ hỏi: “Người đó Cửu hoàng thúc?”

“Đúng vậy.” Phượng Khương Trần trả lời, nàng không hề hối hận khi nói chuyện này cho Huyên Minh Kỳ.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.