Thần Y Vương Phi Bị Vứt Bỏ

Chương 1631



Chương 1631

“Đã xảy ra chuyện gì?” Tô Vân Thanh bị của Lam Cửu Khánh dọa cho giật mình, hai mắt bất giác nhíu chặt lại.

Trong mắt Lam Cửu Khánh hiện lên một tia sắc bén, khóe môi dưới mặt nạ nhếch lên, trào phúng nói: “Nếu như suy đoán của ta không sai, ngày mai nhất định sẽ xuất hiện kỳ tích.” Cho dù tuyết tiếp tục rơi, cũng sẽ xuất hiện một kỳ tích khiến người người thán phục, như vậy… lễ tế trời của Hoàng thượng mới có ý nghĩa.

“Kỳ tích? Ngươi nói thử xem Hoàng thượng sẽ làm ra chuyện gì để làm an lòng dân?” Tô Vân Thanh vừa nghĩ đến liền hiểu.

Từ thời xa xưa, người ngồi trên ngôi vị hoàng đế đều thích nói mình là chân long thiên tử, là thiên mệnh sở quy*, để khiến tất cả thần dân tin bọn họ là thiên mệnh sở quy, bọn họ sẽ cố gắng thực hiện một số biện pháp gọi là tạo nên kỳ tích, để con dân tin tưởng, thần phục bọn họ.

*Thiên mệnh sở quy: triết lý nhà Nho.

Lòng dân lúc này đang dao động, nếu như kỳ tích xuất hiện, Hoàng thượng sẽ được tẩy trắng hoàn toàn.

Lam Cửu Khánh gật đầu nói: “Nhất định sẽ như vậy, chỉ có như thế mới có thể làm an lòng dân, mới có thể giảm thiểu tác hại của trận thiên tai này xuống tới mức thấp nhất, trên đời này có gì có thể khiến người người tin phục hơn thần dụ*.”

*Thần dụ: chỉ thị của thần.

“Vậy thì những nỗ lực trước đây của chúng ta đều thành công cốc sao?” Tô Vân Thanh cảm thấy bàng hoàng, có chút không chấp nhận được kết quả này, bọn họ tôn bao nhiêu công sức, nhân lực nhưng kết quả lại trở thành một mớ bọt biển.

Nếu kỳ tích thật sự xuất hiện vào ngày mai, vậy thì toàn bộ những hành động cứu trợ của bọn họ đều bị che mờ bởi kỳ tích của Hoàng thượng, tất cả đều trở thành thứ phụ thuộc kỳ tích của Hoàng thượng.

Dưới hào quang của thần, hành động của bọn họ sao có thể tỏa sáng.

“Mặc dù không phải đều uổng công, nhưng cũng không khác là bao, hiện tại chỉ có thể giảm tổn thất xuống mức thấp nhất.” Lam Cửu Khánh quay lưng, thở dài một tiếng.

Chiêu này của Hoàng thượng dùng thật đúng lúc, nếu tuyết ngừng rơi trong hai ngày này, Hoàng thượng nhất định sẽ được tán dương vì lòng cảm động tới trời xanh, khiến ông trời ngừng rơi tuyết.

Thời cơ này, dáng vẻ này, quả là một đòn phản công đẹp mắt.

“Thật không cam lòng.” Tô Vân Thanh buồn bực nói: “Chúng ta hành động vất vả, cuối cùng Hoàng thượng mới là người ngư ông đắc lợi.”

“Không có gì không cam lòng cả, dân chúng được lợi là đủ rồi, hành động lần này của chúng ta đã cứu được không ít người vô tội.” Lam Cửu Khánh không ngại tổn thất, lượng lương thực mà y lấy ra có thể cứu được hơn mấy chục vạn người, thương vụ này rất đáng giá.

“Chỉ có thể nghĩ như vậy thôi, nghĩ như vậy thì trong lòng ta mới cảm thấy thoải mái đôi chút.” Tô Vân Thanh thu lại vẻ rầu rĩ, không vui, lập tức phấn chấn tinh thần.

Ai, chúng ta bận rộn hơn nửa tháng, sắp thu hoạch được thì bị Hoàng thượng hái mất quả đào, Hoàng thượng đúng thật là hơi quá đáng rồi.

Tô Vân Thanh nghiến răng, đột nhiên hai mắt sáng lên, xấu xa nói: “Cửu Khánh, ngươi nói chúng ta có cần làm gì để hủy đi kỳ tích của Hoàng thượng vào ngày mai, biến lễ tế trời của ông ta thành trò cười không?”

“Chỉ sợ không còn kịp nữa rồi, không biết Hoàng thượng chuẩn bị kỳ tích gì, nếu tuyết ngừng rơi khi Hoàng thượng tế trời, chúng ta làm càng nhiều ngược lại sẽ giúp ông ta càng nhiều, đến lúc đó, uy vọng của ông ta sẽ đạt đến độ cao trước nay chưa từng có, trên dưới Đông Lăng sẽ càng thêm đồng lòng.”

Người muốn thắng trời? Hừ, trừ phi biết trời sẽ làm gì tiếp theo, bằng không sẽ bị trời đánh ngược lại một cú, không kịp trở tay.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.