Thần Y Vương Phi Bị Vứt Bỏ

Chương 166



*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Chương 166

 

Hù dọa một hồi cũng chẳng sao.

 

Bệnh phụ khoa của Vũ An quận chúa này rất nghiêm trọng, cho dù xông một thân mùi thơm cũng không che dấu được mùi hôi trên cơ thể.

 

Nữ tử bình thường có lẽ không biết đây là mùi gì, nhưng Phượng Khương Trần biết, bệnh phụ khoa mà, nữ nhân ít nhiều đều sẽ có một chút, chỉ là vấn đề có nghiêm trọng hay không mà thôi.

 

Mà Vũ An quận chúa, cuộc sống cá nhân không biết kiềm chế, lại không chú trọng vệ sinh, bệnh phụ khoa nghiêm trọng một chút cũng là bình thường.

 

Dáng vẻ Phượng Khương Trần rất bình tĩnh, còn Vũ An quận chúa lại bày ra vẻ bắt an, lần này không cần nói, mọi người cũng có thể rõ ràng, điều Phượng Khương Trần nói là thật.

 

Phượng Khương Trần có trong sạch hay không các nàng không thể xác định, nhưng các nàng có thể kết luận, Vũ An quận chúa không còn trong sạch nữa.

 

Việc đã đến nước này, nói nhiều sai nhiều, Vũ An quận chúa giận dữ xấu hổ muốn chết, rút một cây châm trên đầu xuống, nhào về phía Phượng Khương Trần: “ Phượng Khương Trần, ta liều mạng với ngươi.”

 

*A…” những nữ tử nhát gan đã sợ đến không dám nhìn, vội vàng che mắt lại.

 

Nhưng Khương Trần lại không có nửa điểm hoảng loạn, thân thể cúi xuống tránh khỏi công kích của Vũ An quận chúa, đứng thế trung bình tấn, bày ra bộ dạng quyết liệt, mọi người còn chưa nhìn rõ xem Phượng Khương Trần xuất chiêu như thế nào liền thấy Vũ An quận chúa ngã bịch một cái xuống đất.

 

* Vũ An quận chúa, ngươi đừng làm càn, mạng của ngươi quý lắm đó, nếu xảy ra chuyện gì, ta không đền nỗi đâu.

 

Cây ngay không sợ chết đứng, Khương Trần sẽ sống thật tốt, chờ Trần Quốc Công đến bắt Khương Trần hỏi tội, đương nhiên, điệu kiện tiên quyết là Trần Quốc Công có thể chứng minh Khương Trần ăn nói lung tung.

 

Ta nghĩ, điều này sợ rằng không có khả năng đâu, nhân chứng với vật chứng có thể hủy, nhưng thân thể của Vũ An quận chúa ngươi lại không thể khôi phục được. Ôi… nữ nhân chính là đáng thương như vậy, có trong sạch hay không, thử một chút liền biết, không làm giả được.”

 

Cái gì gọi là đánh má trái người ta còn muốn tiện tay đánh luôn cả má phải, Phượng Khương Trần chính là như vậy, dù sao cũng đắc tội Vũ An quận chúa rồi thì nàng cũng đặc tội đến cùng, mạo phạm luôn cả Trần Quốc Công.

 

Lần này Vũ An quận chúa có nhảy xuống sông Hoàng Hà cũng không rửa sạch được, đương nhiên, bản thân nàng ta cũng chẳng trong sạch gì.

 

 

Chúng nữ không dấu vết kéo giãn khoảng cách của mình với Vũ An quận chúa, chỉ sợ Vũ An quận chúa phát điên.

 

Lúc này, Phượng Khương Trần lại khoa trương nhảy ra, mang theo dáng vẻ sợ hãi: “Vũ An quận chúa, ngươi đừng có mà ăn nói lung tung, vu oan hãm hại người khác, hủy đi sự trong sạch của ngươi cũng không phải là Khương Trần. Khương Trần không có hứng thú với nữ tử, ngươi đừng tùy tiện nói bậy, đẩy tội danh không có lên trên người Khương Trần. Khương Trần cũng không muốn chịu tiếng xấu thay cho đám thiếu niên phong lưu nào đó đâu.”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.